Có muôn kiểu độc chiếm của các ông chồng đối với vợ ḿnh, mà kiểu nào cũng đáng sợ như nhau. Điều đáng nói ở đây, những ông chồng như vậy không phải là những người “chân đất mắt toét”, mà đều là trí thức, thậm chí có người có học hàm học vị cao, thế nhưng họ lại trở thành người "cai ngục" của chính gia đ́nh, khiến các bà vợ trở nên khốn khổ như tù nhân trong nhà.
|
H́nh chỉ mang tính minh họa |
Chị Lưu Thị Mai Phương, nhân viên pḥng nhân sự một công ty dịch vụ vận tải tại đường Cộng Hoà, TPHCM là người mà ai nh́n vào cũng phải chép miệng mơ ước. Chị Phương đẹp, sang trọng, lương tháng khá, gia đ́nh giàu có, chồng lại là trưởng pḥng một công ty kinh doanh nội thất. Có ai biết rằng, đêm đêm chị Phương đều khóc thầm cho số phận của ḿnh. Tiếng là nhà giàu, vợ một trưởng pḥng nhưng chưa bao giờ chị được chồng ḿnh đưa đi đến dự buổi tiệc hay sinh hoạt nào của công ty chồng.
Nhân viên chồng cũng chưa một lần biết mặt chị. Đă thế, tất cả các liên hoan, tiệc, lễ lạt của công ty ḿnh, ngoại trừ bắt buộc ra th́ chị không bao giờ được phép tham dự. Theo lập luận của chồng chị, phụ nữ giao tiếp rộng răi bên ngoài th́ càng dễ "sinh tật", dễ gây mất hạnh phúc gia đ́nh. Đă bao lần, chị mong muốn được diện những bộ đồ đẹp, được đi đó đi đây, được đi du lịch cùng công ty, cùng bè bạn nhưng không hề có một ngoại lệ nào với người như chồng chị. Bao lần đấu tranh, khóc lóc rồi đâu lại vào đấy. Chị thấy ḿnh khổ sở, thiệt tḥi và ngày càng tù ṃn.
Anh Trịnh Tiến Minh, phó giám đốc kĩ thuật một công ty sắt thép ở Quận 3 th́ lại có cách "độc quyền" vợ chẳng giống ai. Anh sắm sửa cho vợ ḿnh những vật dụng hiện đại nhất, những thứ đồ trang sức, trang phục sành điệu, đẹp đẽ nhất. Nhưng, bù lại tất cả, chị chỉ có mỗi mỗi dịp mặc những thứ ấy, đó là khi đi làm. Chị đi làm ở một công ty thiết kế do chồng chị xin cho, công ty toàn là nữ. Lại làm chung với em họ của chồng, nên chẳng cách nào dối chồng đi đâu được. Mà làm sao có cơ hội để lén đi đâu, làm ǵ, khi mà chồng chị, sáng sáng đánh xe chở chị đi làm, chiều chiều đánh xe chở chị về, nếu có bận quá hay công tác ǵ, th́ giao cho lái xe hoặc cô em họ chồng.
Anh bảo rằng, đi làm mười năm nay, anh chứng kiến bao cảnh ngoại t́nh sờ sờ trước mắt, khi mà dân công sở tận dụng từng giây, từng phút rảnh rỗi để trốn vợ trốn chồng, kéo nhau vào nhà nghỉ. V́ không muốn ḿnh rơi vào trường hợp bị cắm sừng mà không biết, nên anh phải "phong toả" như thế, theo anh là để giữ vợ và giữ hạnh phúc gia đ́nh mà thôi.
Tất nhiên, những kiểu "độc quyền" ấy, xét cho cùng cũng là một h́nh thức của bạo hành - bạo hành về tinh thần. Nó khiến người vợ, dù đời sống vật chất đầy đủ, dù chồng nâng niu, không "thượng cẳng chân hạ cẳng tay" bao giờ, nhưng luôn phải sống trong cảnh đè nén, g̣ bó, tù túng. Cuộc sống của họ chẳng khác nào cá chậu chim lồng. Ngoài chồng con, ngoài gia đ́nh ra, không c̣n dám mơ đến một thú vui nào khác. Lâu dần, nó triệt tiêu trong các chị niềm mơ ước, niềm vui được tận hưởng nhiều điều đẹp đẽ, thú vui chung quanh. Có chị, tức tưởi v́ chồng rất thương, rất chiều, nhưng cấm cản mọi quan hệ. Đến nỗi về nhà thăm cha mẹ ruột c̣n bị nói nặng nói nhẹ, bị giận dỗi, ngăn cản...
Chị Liêu Thị Hoa, ngụ Phan Văn Trị, B́nh Thạnh th́ từ một cô gái làm trong lĩnh vực marketing, hoạt bát, sinh động, đến khi lấy phải ông chồng có tính “sở hữu cao”, đă phải rút về làm một công việc giáo vụ ở trường học, sáng đi tối về. Rồi dần, chị c̣n mất thói quen cười đùa, trêu chọc vốn là điểm mạnh của ḿnh. Gặp đàn ông khác, chị không dám nh́n, dám nói chuyện, chỉ v́ đức ông chồng vốn quá ghen, đă vài phen gây ẩu đả với người khác v́ tội dám "nói chuyện thân mật" với vợ ḿnh. Một ông anh họ xa của chị Hoa, đi nước ngoài chục năm mới về Việt Nam, lâu quá gặp lại em gái, mừng rỡ đến ôm choàng em, chồng chị Hoa chưa hiểu ǵ đă đến giáng cho ông anh một cú đấm muốn vẹo quai hàm.
Với sự ích kỉ, với những quan niệm chật hẹp và cổ hủ, các ông chồng ấy đă biến cuộc sống vợ ḿnh thành ngục tù. Dĩ nhiên, không thể bao biện cho những hành động tiêu cực, coi thường bạn đời như thế bằng lư do "quá thương, quá yêu" hay "muốn giữ hạnh phúc gia đ́nh". Những cách "bảo vệ" của họ, hầu như đều nhận được những hậu quả không hay: Gia đ́nh rạn nứt, người bạn đời rơi vào khủng hoảng tâm lư, hoặc dẫn đến tan vỡ hôn nhân.
Một điều quan trọng là, để bảo vệ cuộc sống gia đ́nh, cũng như bảo vệ cuộc sống chính ḿnh, người vợ đừng nên tự nguyên hoặc cho phép ḿnh bị ép thành món đồ sở hữu như thế. Mạnh mẽ khẳng định giá trị cũng như giữ vững quan điểm sống chân chính của ḿnh là điều các chị cần làm.
Kim Cúc