"Trong cái nhớ nhà, nhớ đất nước, có cả một sự nhớ ăn phở nữa" - Nguyễn Tuân
  |  
 Tiệm phở Noodle Bar & More ở Frankfurt, Đức. 
 |  
 
 Hơn nửa thế kỷ trước, Nguyễn Tuân mở đầu tùy bút Phở bằng cảm xúc rất  thật của những người Việt- trong một chuyến ông đi công tác Phần Lan.  Thời ấy “phở” chưa trở thành một trong những từ tiếng Việt quen thuộc  nhất đối với người nước ngoài; và những quán phở chưa mọc lên trên mọi  nẻo đường người Việt đi qua như bây giờ.
Người Việt xa quê thấm thía hương vị rất đặc trưng của phở bằng cái cảm  giác nhớ nhung tưởng chừng không có gì liên quan ấy. Ngày ngày ăn những  món ngoại quốc rất ngon và sẵn, những khoai tây chiên, xúc-xích,  pho-mát, thịt bò hầm, gà nướng, xa-lát trộn dầu ô-liu… lại làm ta thấy  quan trọng với ta hơn- một mẩu gừng nướng than, dúm ngũ vị hương rất  nồng hay cọng mùi tàu hăng hắc.
Nhờ nỗi nhớ ấy, người Việt xa quê cố gắng tìm mua, vận chuyển từ trong  nước, rồi dần dần trồng và sản xuất tại chỗ các gia vị và nguyên liệu  làm phở. Nhớ thời trước và trong những năm 90 thế kỷ trước, tìm được củ  gừng nấu phở ở nước Nga thật khó khăn. Có thể cán bánh phở bằng cách  nghiền khoai tây, tráng mỏng và cắt sợi, có thể mua thịt bò rất ngon ở  chợ, có thể dặn các chủ hàng thịt để dành cho một khúc xương ống hay  đuôi bò nấu nước dùng, nhưng tìm đâu ra gừng? Bỗng nhặt được củ gừng héo  quắt mẹ gửi người quen mang sang từ tháng trước. Thế là hò nhau nhóm  lửa bắc bếp nấu phở.
Các bạn sinh viên nước ngoài mắt tròn mắt dẹt nhìn đám con gái Việt Nam  nhỏ con hì hụi canh nồi nước dùng, cán bánh phở, nướng hành nướng gừng,  hỏi: “Sao nấu nướng ăn uống cả ngày mà vẫn gầy thế?” “À vì các món ăn  chúng tớ nấu tuy rất thơm rất bổ nhưng lành mạnh nhé, không quá ngán quá  béo như đồ ăn của các cậu”. Đám con gái vốn được bố mẹ cưng chiều trở  nên tinh tế và nhiều sáng kiến. Nếu ở nhà chỉ biết xin tiền đi ăn phở,  chẳng biết phải làm sao có nước trong nước béo, thì giờ đã biết múc nước  dùng cho vào thố bỏ tủ lạnh mấy tiếng cho nước đóng váng dễ vớt, rồi  đun lại cho nước thật trong.
Phở nấu xong, múc ra bát mời ăn thử, các bạn xuýt xoa khen và cám ơn,  như muốn xin ăn thêm. Một hôm cô bạn Nga cùng tầng hớt hải chạy sang giơ  củ gừng không biết kiếm đâu ra “Các cậu nấu phở đi, tớ có gừng rồi!”.  Làm như một củ gừng có thể làm nên nồi phở vậy.
Thấy phở không chỉ người mình thưởng thức, mà còn có vẻ ngon và lạ, hợp  khẩu vị người nước ngoài, nhiều người Việt định cư ở nước ngoài, trong  đó có cả những cô sinh viên ngày ấy- đã chọn mở quán phở để mưu sinh.  Những tiệm phở Việt ở nước ngoài vì thế không chỉ là nơi tụ họp của  người Việt, mà còn là địa chỉ ẩm thực quen thuộc của người bản xứ.
  |  
 Phở Việt ở nước ngoài thường ăn kèm rau húng, nước tương. 
 |  
 
 Mới đầu quán phở bài trí đơn giản như trong nước. Bàn ghế sơ sài, trên  bày ống đựng đũa, thìa, tương ớt, nước mắm, nước tương (xì dầu)… Bản  nhạc quê hương phát ra từ chiếc loa cũ. 
Quán phở Bắc thì ngoài tiêu chanh còn có lọ dấm ngâm tỏi ớt. Người Bắc  cho rằng mùi thơm của chanh sẽ làm át đi mùi phở, phải dấm ớt mới đúng  vị. Trung tâm San Francisco- Mỹ có quán phở Tháp Rùa của cặp vợ chồng  người Hà Nội lao động xuất khẩu ở Đức, sau dành dụm vốn liếng sang Mỹ mở  quán. Phở Tháp Rùa thuần Bắc, có ống đũa tre, lọ dấm, không nước tương,  không kèm giá đỗ và rau húng như hầu hết quán phở khác ở nước ngoài.
Gần đây có nhiều quán phở Việt mang mang dáng dấp một boutique, hay “góc  nghệ thuật ẩm thực” xinh xắn, với bàn ghế, tranh ảnh trang trí hay bát  đĩa trình bày đặc biệt hơn. Ở Los Angeles, Phở Café nằm khuất góc một  phố mua bán (strip-mall) nhỏ, không bảng hiệu, bên trong giống hành lang  có tường quét sơn một màu trắng toát, không treo tranh ảnh. Khách nườm  nượp. Một trong những lý do khách tò mò ghé ăn là cái sự “không bảng  hiệu” đó.
Nếu đến Frankfurt, Đức, bạn đừng quên ghé Noodle Bar and More ở số 97  phố Berger. Quán nhỏ có hiên rộng kê bàn ghế ngoài trời tạo không khí ăn  uống rất nhộn nhịp. Thực khách ăn phở trong những tô nhỏ rất lạ mắt,  chứ không phải tô xe lửa cỡ đại như ở Cali. Có thể gọi cà phê sữa đá pha  đúng kiểu Việt Nam. Phở ở nước ngoài không nêm nhiều mì chính mà nêm  đường. Tuy vậy vị rất thanh và lạ.
Cũng khác với phở Cali thường dùng thịt bò mua từ các chợ Việt Nam hay  Hàn Quốc, phở ở châu Âu dùng thịt bò do người Thổ Nhĩ Kỳ cung cấp, thịt  thơm ngon mà giá lại mềm. Trong khi giá một tô xe lửa ở Cali chỉ 7 đô  la, thì giá một tô nhỏ ở Frankfurt tới 7 euro! Vì số lượng các quán phở ở  Cali quá nhiều, lâu lâu lại thấy mở một quán mới, nên các quán thi nhau  khuyến mãi, có khi giảm giá 50% mấy tuần liền. Khách khôn ngoan thường  thích ghé các quán mới có khuyến mãi đó, mới mở thường nấu nướng cẩn  thận và ngon lành hơn.
Thấy người Việt làm ăn phát đạt với phở, dân các nước châu Á cũng vào  cuộc. Nay nhiều tiệm phở ở Los Angeles hay quận Cam là do người Hàn Quốc  làm chủ. Ở Paris, rất nhiều quán phở của người Lào hoặc người Lào gốc  Việt.
Nếu có dịp ghé tiệm phở K.M. ở Westminster, Cali, bạn sẽ thấy rất thân  quen khi nói chuyện với bác bồi già người Bắc. Nhưng khi hỏi bác có  trứng gà chần hay phở bánh lớn, thì bị nạt ngay: “Không cô ạ, chúng tôi  chỉ có hột gà và bánh phở nhỏ của người Nam thôi!”. Và ta sẽ bật cười to  như đang ngồi giữa lòng Sài Gòn hay Hà Nội vậy.
Lã Hoa - Theo TPO