Ngày thứ nhất vợ vắng nhà. Hắn sung sướng tận âm ty củ tỷ. Chả ai cằn nhằn, đi làm về hắn tắm táp qua loa rồi đánh xe lên phố dong cô bồ bé nhỏ đi chơi.
Quán xá mở lại rồi, ăn đâu chả được. Cũng là phụ nữ sao có người vừa thơm vừa vui vẻ và chỉ nói những câu nhẹ nhàng hài hước hay ho… gần 10h đêm hắn về. Lăn ra ngủ, sáng bảnh mắt mới dậy bởi cô người yêu nhắn tin: Dậy thôi nào anh!!! Đi làm thôi nào!!! Yêu thế chứ lỵ! Chả như cô vợ hắn, gọi chồng mà giọng cứ lạnh tanh sắc nét như đường kẻ, chả luyến láy xuống ḍng mẹ ǵ cả.
Ngày thứ hai bữa tối cô người yêu lại thiết kế một không gian rất riêng tư ở một quán ăn sang chảnh. Bữa tối chỉ có hai người! Có vang hảo hạng và mấy thứ ǵ đó, vài con sâu tre trong cái đĩa bé muốn xỉu,bát tiết canh vịt trời hắn nghĩ và vội có khi trôi mẹ cái đĩa vào ruột mất.
Cơ mà nàng bảo những thứ bổ dưỡng thế này chỉ ăn thanh cảnh thôi… đấy, thẩm mỹ ăn uống khác hẳn nhau. Cũng là đàn bà… vợ hắn ở nhà nấu bát canh cua cứ to như cái chậu giặt, đĩa thịt gà rang gừng cũng to cỡ nửa cái thớt làng. Vợ hắn cứ ép hắn ăn… giờ hắn biết âm miu của nó rồi. Hắn ăn uống do vợ ép nên giờ có ngót nghét 75 cân cả cứt.
Chứ ngày xưa hắn mỏng mảnh thư sinh đẹp khác ǵ bọn trai Hàn đâu. Ngày xưa Hun bin éo ǵ ấy gọi hắn bằng cụ về độ đẹp dai. Không phét tư nào..
Ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm đều vậy. Đêm qua hắn bỗng nhiên thấy bụng đói cồn cào, chân tay th́ mỏi từ trong xương mỏi ra. Đêm lại c̣n đi tiểu vắt vắt mấy lần nữa chứ. Miệng đắng ngăn ngắt.
Hắn quờ tay sang bên quát lên: Dậy lấy cho tôi cốc nước ấm, sao mồm miệng đắng ngắt thế này… hắn quát xong nằm mấy giây rồi chợt nhớ ra vợ con hắn biến về ngoại cả tuần nay. Hắn mệt ră rời, mồ hôi vă ra, hắn chống tay xuống giường định ngồi lên nhưng lại ngă xệp xuống giường. Hắn nghĩ, đen rồi, thuế má đóng đúp cả tuần nay nên mất sức.
Hắn mệt mỏi quá, cả tuần nay h́nh như hắn chỉ ăn vớ ăn vẩn nhà hàng nọ kia toàn món đắt tiền nhưng cơm tẻ h́nh như chẳng có hạt nào vào dạ. Cái giống cơm tẻ- mẹ ruột ngày nào cũng ăn vẫn chẳng sao. Người khoẻ chân chắc, thiếu cơm tẻ có cao lương mỹ vị th́ cái dạ vẫn trống huếch trống hoác, chân tay cứ mềm nhũn ra.
Ngày mai lại là sinh nhật của cô bồ, quà th́ cô ta đă ấn định đặt mua ở hiệu kim hoàn bên phố rồi nhưng cái khoản … kia cũng phải đúp mới yên… hắn bỗng nhớ đến cô dược sĩ bán thuốc đầu phố… à ừ Rốcket 1h thôi.
Hắn nhắn tin từ đêm tới sáng, hắn gọi từ sáng tới đêm cho vợ không biết bao nhiêu cuộc gọi nhỡ. Hắn bỗng nhớ vợ quá rất lắm, nhớ cái bụng đầy vết rạn v́ mang bầu sinh con của vợ, nhớ cái mùi tóc vợ chỉ là hương lá xả bạc hà. Nhớ bàn tay thô thô những ngón tay chai chai của vợ. Nhớ thằng cu con ngủ dậy trên giường xuống đất đă luôn miệng gọi ba ba.
Nhớ cảm giác đi làm về vừa bước vào cửa mùi cơm nóng, mùi thịt kho, mùi canh cá nấu chua đă oà vào mũi. Nhớ đĩa rau sống hoa chuối hột trắng muốt trộn lẫn với xà lách và húng láng mùi ng̣. Và hắn sợ những tin nhắn, những tấm ảnh 1440 độ của cô bồ trên phố! Hắn sợ cái thẻ ATM của ḿnh tích cóp cả năm trời mà xa vợ có nửa tháng giời đă bơi ra phao số O.
Lắm ông người cậy tài cậy duyên lắm cơ. Cứ nghĩ không có vợ th́ đời lên tiên ngay phút mốt. Lên chưa thấy chỉ thấy xuống thê thảm thôi.
Đợt này con vợ hắn quyết về ngoại cả tháng cho hắn sáng mắt ra. Đấy, bồ xinh trẻ đẹp đấy. Mài ra mà gặm.
VietBF@sưu tập
|