Có một ông trung niên người miền trung khi đến tuổi lục tuần ông lại cưới thêm một bà vợ nữa, Bà Lớn tức lắm nhưng không làm ǵ được. Đành để cho ông cưới, nhưng đến khi hôm cưới mọi người, quan khách về hết, tối đến Bà Lớn lấy một chiếc chơng để chắn ngang trước cửa pḥng của bà nhỏ và nằm trên chiếc chơng đó để ngăn không cho ông chồng vào với bà nhỏ. Bà nhỏ nằm ở trong pḥng chờ chồng hết từ giờ này qua giờ khác nhưng không thấy chồng vào với ḿnh, nên ngâm rằng " Thuyền ơi có nhớ bến chăng, bến th́ một dạ, khăng khăng đợi thuyền " Ông chồng nh́n cảnh bà lớn nằm chắn ngang cửa mới ngâm rằng "Thuyền đây đă dựng cột buồn, nhưng ngặt một nỗi đồn tuần bên sông " Bà Lớn nghe hai người ngâm qua ngâm lại mới thơ rằng "Đồn tuần th́ mặc đồn tuần, ghé vào nộp thuế một lần rồi đi." Ông chồng nghe Bà Lớn phán vậy th́ ngao ngán, chán trường mới thơ rằng " Vốn đây nỏ*có bao nhiêu, ghé vào nộp thuế th́ siêu cột buồn ".
* nỏ (chẳng)
VietBF©sưu tập
|