Bước ra ngoài là gian hàng chợ hoa, đủ các loại hoa.  Hoa đào có sắc hồng nhạt hây hây như đôi má của nhưng cô gái bắc, hoa  mai vàng nhẹ nhàng thanh cao như tà áo dài của những thiếu nữ Sài Gòn.  (Huyền Chi, Mỹ)
 Tôi lại trở về Sài gòn Nhỏ, như một cái duyên. Lần này chuyến đi của tôi thật bất ngờ không định trước.
 
  |  | 
  | Ảnh tác giả cung cấp. | 
 Trời Cali vào những ngày giáp Tết thật dịu mát. Cái  lạnh nhè nhẹ, man mác, những làn gió xuân, hiu hiu thổi cho tôi cảm giác  đang dạo bờ hồ Xuân Hương, khác hẳn cái lạnh khắc nghiệt nơi tôi ở! Tôi  hít mạnh không khí trong lành của trời đêm, thoang thoảng đâu đây mùi  hương của loài hoa nở về đêm!
 Sáng hôm sau, tôi cùng gia đình đi ăn sáng rồi hẹn  nhau đi chợ Tết! Thật là thú vị! Đã từ rất rất lâu, tôi chẳng bao giờ  nghĩ mình sẽ có dịp đi chợ Tết. Cái cảm giác ấy thật diệu vợi và dường  như thật xa xỉ đối với tôi! Sống nơi vùng đất thật lạnh lẽo, đến mùa  xuân không một cánh én báo tin, không một cành mai cho thoả nhớ! Hương  vị Tết chìm sâu trong tuyết lạnh! Chỉ một an ủi duy nhất là được nghe  những bản nhạc xuân, nghe để buồn nhớ thêm nhiều những kỉ niệm đã xa,  mãi rời xa.
 Đã mười cái Tết xa nhà. Tôi chạnh lòng khi nghe bài  hát "mẹ ơi! Con hứa con sẽ trở về mà nay đời con vẫn còn lênh đênh". Âm  điệu của những khúc nhạc xuân luôn làm tôi da diết thương nhớ quê nhà!  Có lẽ vì tôi nghe nó trong cái khoảnh khắc của đêm trừ tịch? Hay vì tôi  là kẻ luôn hoài cổ? 
 Đến Sài Gòn Nhỏ lần này, tôi không định trước, nên cái  chuyện đi chợ Tết cũng là một ngạc nhiên thú vị. Đường phố Sài Gòn Nhỏ  như được khoác lên mình chiếc áo mùa xuân, thấp thoáng bên hiên nhà ai,  những cây quýt trĩu quả, cây đào khoe sắc hồng bên cành mai vàng đang e  ấp nụ! Thật là đẹp, lại gợi cho tôi nhớ cứ mỗi ngày rằm tháng Chạp là  chị em tôi lại cùng nhau nhặt lá mai để kịp nở hoa ngày Tết.
 Nếu không tảo cành rằm tháng Chạp
Hoa mai không hẹn phút giao thừa
 Cây trái, hoa lá ở đây được thiên nhiên ưu đãi nên  vươn lên mạnh mẽ và thật là rực rỡ! Chúng tôi đến khu Phước Lộc Thọ! Nơi  đây quy tụ rất nhiều người Việt! Từng đoàn xe du khách có lẽ từ những  tiểu bang khác đến đây để mua sắm Tết cũng như đi chợ hoa! Người qua lại  tấp nập, cứ đến mỗi gian hàng Tết là tôi lại trầm trồ khi thấy trái cây  ở đây thật là tươi. Nào măng cụt, nào thanh long, nào nhãn làm cho chị  em tôi cũng vui lây. 
 
  |  | 
  | Ảnh tác giả cung cấp. | 
 Đông nhất là đến hàng Vua Khô bò. Con tôi reo lên: "  Mẹ ơi! Vua Khô bò kìa mẹ". Thế là chúng tôi dừng lại ờ đó thật lâu, lựa  đủ mùi đủ vị, cuối cùng mẹ con tôi cũng chọn đúng loai khô bò có cùng  hương vị với khô bò Như Lan chợ Cũ. Từng trái cóc ngâm, chùm ruột đỏ au  trong vắt, mứt vàng ươm óng ả thấy hấp dẫn quá! Con tôi cứ rối rít, chỉ  trỏ. "Đã quá, mẹ ơi!". Ở đây cho ăn thử thoải mái (bí quyết câu khách  mà). Thử một hồi, đủ mùi vị cay cay khô bò, ngon ngọt mứt Tết, lại được  thử nước trà Lục Vị, thế là tay thì xách nặng mà hầu bao thì vơi dần! 
 Đi ngang cửa hàng băng nhạc nghe rộn rã những bản nhạc  xuân xưa trộn lẫn tiếng tấu hài, lô tô nghe thật là vui tai. Đặc biệt  vô đây chỉ nghe toàn tiếng Việt Nam, người mua kẻ bán cũng là người Việt  Nam! Tôi cứ ngỡ mình đang đứng trong lòng chợ Sài Gòn không biết cửa  bắc hay cửa đông đây. 
 Bước ra ngoài là gian hàng chợ hoa, đủ các loại hoa.  Hoa đào có sắc hồng nhạt hây hây như đôi má của nhưng cô gái bắc, hoa  mai vàng nhẹ nhàng thanh cao như tà áo dài của những thiếu nữ Sài Gòn,  những chậu tắc sai trái nhưng lại mang cái vẻ mộc mạc của cây trái vườn  quê, không được trau chuốt, tạo hình tạo dáng như những cây tắc của quê  nhà. Tuy vậy, cũng đủ làm tôi nhớ đến những ngày nhỏ theo mẹ đi chợ hoa,  mặc dù được dặn dò cẩn thận, tụi tôi cũng không tránh khỏi sự cám dỗ  của những trái tắc no tròn, cũng phải lén nhón cho được một trái tắc dấu  vội vào túi áo.
 Ở đây có đầy đủ trái để chưng cầu dừa đủ xài, tôi càng  ngạc nhiên, vì có cả trái phật thủ, thiệt là ngộ. Có những bà cụ quàng  khăn, vấn tóc như nhưng bà mẹ quê đứng cầm những cành đào cành mai vừa  hé nụ, mời gọi: "Cô ơi! Mmua hộ tôi một cành trưng Tết đi cô ơi!". Nhin  dáng bà cụ lom khom dưới ánh nắng bắt đầu gay gắt, bàn tay khăn khiu cầm  nhánh mai, đào thiệt tình tôi cũng muốn mua ủng hộ cụ nhưng nhà em trai  tôi mai, đào, quýt, tắc cũng rộ quanh vườn, tôi cũng đành
qua gian hàng khác.
 Phong Lan đủ sắc màu Tím Vàng, trắng đua chen với  những chậu cúc đại đoá , thật là tuyệt vời! Tôi không quên chụp lại  những tấm hình kỷ niệm, dễ gì mà được nhìn thấy trên xứ người! Bất cứ  hình ành nào ở đây cũng gợi cho tôi hình ảnh quê hương và tôi cũng chợt  nhận ra những tâm hồn người Việt ở đây cũng muốn nhớ về cội nguồn của  mình, tìm lại những hình ảnh của ngày xưa cũ!
 Qua gian hàng bên cạnh ở đây lại có nhưng chậu hoa nho  nhỏ xinh xinh, tôi đoán là hoa thuỷ tiên, loài hoa này mẹ tôi rất  thích! Trong lúc dạo ngắm cảnh xuân ở đây, tôi nghe lạch tạch tiếng  pháo, các em bé được mẹ mua cho, vừa đi vừa ném xuông đất, thoang thoãng  mùi thuốc pháo. Pháo chuột đưa ông Táo về trời!
 Những phong bao lì xì, đỏ thắm in hình màu sắc rất là Tết! Cái này thì tôi cần phải mua rồi.
 Đã quá lâu, tôi mới được đi chợ Tết! Lòng tôi lâng  lâng khó tả, dường như quên hết cái sự đời! Cái sự đời đây là cái gió  lạnh thấu xương ở nơi vùng tôi đang ở, là đống tuyết cao ngất ngoài ngõ,  là cánh đồng bạt ngàn tuyết phủ, mỗi sáng đi làm băng ngang tôi thấy  lòng mình giá băng. Hôm nào được một ngày nắng ấm là thấy vui, sóc, thỏ  cũng tung tăng trên những thảm tuyết còn sót lại, thấy chúng đi tìm mồi  tôi cũng thấy tôi nghiệp chúng cũng chịu giá lạnh như tôi!! Bao nhiêu  năm rồi con mãi ra đi, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt?
 Sau khi đi dạo một vòng chợ hoa, chúng tôi đi chợ mua  vài món để đem về nhà ăn Tết! Trước cửa chợ bày ê hề nào chả, bánh  chưng, bánh tét, nem, tré... Món nào cũng còn nóng hôi hổi, lá chuối vẫn  còn xanh mướt. Phải công nhận cộng đồng người Việt ở đây ăn Tết xôm tụ  thiệt, bãi đậu xe những ngày nay cũng đầy nghẹt những người đi mua sắm  khó khăn lắm mới tìm được một chỗ. Những quầy trả tiền cũng xếp hàng  dài, cô thu ngân cũng làm việc thoăn thoắt, bấm máy thối tiền!Thấy món  nào tôi cũng ham muốn mua. Đi một hồi tôi muốn chóng mặt vì thiên hạ đi  chợ Tết không kém gì ở Việt Nam! 
 Về đến nhà tôi cùng cô em dâu sửa soạn một góc Tết, nhìn cũng ấn tượng lắm. 
 
  |  | 
  | Ảnh tác giả cung cấp. | 
 Chiều hôm đó, em tôi chở tôi đến nhà những người quen  biết để biếu Tết. Thấy em tôi xách một hai cái giỏ trong đó có chả có  nem, có lạp xưởng để biếu Tết. Cũng lâu rồi tôi không có lệ biếu Tết  nữa, hôm nay nhân dịp đi theo cô em, tôi lại thấy vui vui, nhớ lại những  giây phút vội vàng tất bật cũa những ngày 25, 26 Tết ở Việt Nam. Nào  mua sắm, làm bánh mứt, tối thì đi biếu Tết bà con, lối xóm! 
 Khi đến, thấy trong nhà hai bác đã lớn tuổi trưng bày  Tết thật đẹp, cành mai , cành đào, cây tắc. Ngoài vườn cũng còn đầy  những trái bưởi trĩu cành, nhìn thật ngon mắt. Nhưng cảnh nhà lại đìu  hiu. Hai bác nói hai bác chuẩn bị thế đấy nhưng không biết có anh chị  nào được về ăn Tết không vì không ai được nghỉ làm. Ngoài phố thì nhộn  nhịp là vậy, có ai biết được cảnh vật thì đã vào xuân nhưng cũng có  những người sống cô quạnh ở đây đón giao thừa lặng lẽ, thiếu vắng tiếng  cười của con cháu, mong giây phút xum họp trong những ngày xuân để được  nghe con trẻ chúc Tết, mừng tuổi! Những điều tưởng chừng rất đơn giản  nhưng lại thật khó tìm được nơi xứ lạ quê người. 
 Ngồi một chút chúng tôi muốn xin phép ra về nhưng bác  trai níu lại, chụp vài tấm hình, còn bác gái thì rưng rưng nước mắt:  "Ngày thường thì chả sao, chứ ngày tư ngày Tết mà lanh tanh thế này thì  buồn thật. Con cái nó cứ bận tíu tít nên nó cũng chẳng cho bọn trẻ con  về đây". Tôi nghe mà thấy ngậm ngùi thương cho thân phận những người già  ở đây.
 Thấy chúng tôi dợm ra về bác gái lại than phiền: "Cái  xứ xở gì mà buồn nẫu cả ruột. Ở trong rừng còn nghe chim hót, vượn nó  hú, ở đây, cứ đi ra đi vào, quá lắm là đi ra vườn chơi với sâu, với bọ".  Tôi tìm cách an ủi bác: "Thôi bác đừng buồn, bác còn cái may mắn là  được chỗ ấm áp, thỉnh thoảng còn có con cháu về thăm, chứ nơi cháu ở,  trời lạnh lắm, mấy người lớn tuổi chỉ ở quanh quẩn trong nhà, không dám  bước ra vườn sợ trợt tuyết, té thì lại khổ!".
 Khi bọn tôi ra về bác giúi vào tay cũng một món quà  Tết! Lên xe thấy nằng nặng tôi mở ra xem rồi mĩm cưởi môt mình. Quà Tết  bác cho là hai chai nước mắm và một túi măng khô! Không phải tôi chê  nhưng chính món quà đó cũng gợi cho tôi kỉ niệm ngày xưa biếu Tết hay có  chai nước mắm thượng hảo hạng, chai siro. Tôi nghe nói ở Việt Nam bây  giờ biếu Tết sang lắm có khi quà Tết cả bạc triệu! 
 Theo dự định tôi chỉ ở Sài Gòn Nhỏ 3 ngày sau đó phải  về nhà nhưng khi ra đến phi trường chúng tôi mới biết bị hoãn chuyến bay  do vùng tôi ở đang bị bão tuyết
khi trở về lại nhà đúng đêm ba mươi  Tết! Bước xuống sân bay tuyết trắng phủ đầy, cái lạnh giá buốt nơi này  càng làm cho tôi thêm nuối tiếc nắng xuân, nuối tiếc những ngày ngắn  ngủi, với những cảm xúc bổi hồi, khi nhìn lại những hình ảnh phảng phất  thoang thoảng mùa xuân trên quê hương tôi! Về đến nhà tôi cũng kịp nhang  khói đón giao thừa, làn khói hương nghi ngút, tôi nhắm mắt khấn nguyện,  những giọt nước mắt nóng hổi tràn lên má tôi! Những ngày qua tôi đã cố  đi tìm lại cho mình một mùa xuân nhưng tôi chợt nhận ra được cái mùa  xuân tôi thật sự khao khát, tìm kiếm là mùa xuân thanh bình, yên ấm trên  quê hương tôi !
 
Huyền Chi
VNExpress