
Người cha già lặng lẽ bỏ nhà lên chùa quét lá, nói rằng "cho thanh tịnh tuổi già", vì không muốn làm phiền các con đang “bận lập nghiệp”. Khi ông mất, sư thầy trao cho các con quyển sổ tay của ông khiến những người con chết lặng...
Làng quê nhỏ bé nằm lọt thỏm trong những ngọn đồi xanh mướt. Trong một ngôi nhà giản dị, nơi mà ánh sáng chỉ đủ để soi sáng những bước chân già nua của người cha, ông Tùng đã sống những tháng ngày cuối đời một cách lặng lẽ. Dù đã ngoài bảy mươi, ông vẫn còn đủ sức khỏe để đi lại trong làng, nhưng cái mà ông thiếu lại chính là sự quan tâm của những đứa con đã rời xa quê hương từ lâu, tìm kiếm công danh nơi thành phố.
Mỗi năm, ông nhận được một vài bức thư, vài cuộc gọi. Nhưng chúng đều mang một nỗi xa cách, như thể những đứa con đang sống trong một thế giới khác. Dẫu biết con cái đều bận rộn với công việc, với gia đình của riêng mình, ông vẫn không sao gạt bỏ cảm giác trống vắng. Và rồi một ngày, ông quyết định không còn làm phiền chúng nữa.
Vào một sáng mùa thu, ông Tùng lặng lẽ rời khỏi nhà mà không để lại lời nào. Ông đi một mình, không ai biết ông đi đâu, chỉ biết rằng, từ hôm ấy, ông không quay lại. Ông đi tìm một ngôi chùa nằm trên đỉnh đồi, nơi có không khí thanh tịnh và một cái nhìn rộng lớn hơn. Ông nói với sư thầy quản lý ngôi chùa rằng mình muốn sống những tháng ngày cuối đời ở đây, chỉ để “quét lá, chăm sóc vườn cây, cầu nguyện cho con cháu.”Sư thầy đồng ý mà không hỏi thêm lý do. Ông Tùng sống lặng lẽ trong ngôi chùa, những buổi sáng quét lá, những buổi chiều ngồi bên cửa sổ ngắm hoàng hôn, nhưng trong lòng ông vẫn đau đáu về các con.
“Con cái đang bận rộn tìm cuộc sống tốt đẹp hơn, tôi không thể làm phiền chúng mãi được,” ông thầm nghĩ. Và từ đó, những ngày tháng buồn bã trôi qua, ông chấp nhận sống trong sự lặng lẽ, như một người thợ làm vườn chăm chút từng chút một cho khu vườn nhỏ của mình.
Một năm, rồi hai năm trôi qua. Các con ông, khi nhận được tin từ sư thầy về việc ông Tùng sống ở chùa, không ai đoái hoài. Họ chỉ nghĩ rằng đó là sự lựa chọn của ông, và mọi người đều “bận rộn” với công việc của mình.
Dù có một chút day dứt trong lòng, họ vẫn không quay về, nghĩ rằng ông cha già đã có nơi để sống yên ổn, và chắc chắn ông sẽ không làm phiền họ. Chỉ có người con út – cô Lan, mỗi năm vẫn gửi về một ít tiền, nhưng cũng chỉ là để “chu cấp” cho cha. Cô không biết rằng sự quan tâm ấy chỉ là sự vắng mặt trong mối quan hệ cha con.
Một buổi sáng mùa hè, khi ông Tùng đã qua đời, các con mới bắt đầu cảm thấy mất mát. Sư thầy mời họ đến chùa để làm lễ an táng cho ông. Lúc này, các con mới thực sự nhận ra rằng, họ đã để ông cha già sống cô độc như thế nào.
Khi buổi lễ kết thúc, sư thầy đưa cho họ một quyển sổ tay cũ. “Đây là những ghi chép của cha các bạn,” sư thầy nói. “Ông ấy đã viết lại từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống của các bạn – từ ngày các bạn bị ốm, từ lần đầu tiên đi học, đến lần các bạn kết hôn, sinh con”.
Các con mở quyển sổ ra, và mỗi trang là một ký ức. Một trang viết về lần con trai lớn bị ốm, ông Tùng đã bỏ hết công việc để chăm sóc, nấu cháo cho con. Một trang khác viết về lần con gái đầu lòng lấy chồng, ông lặng lẽ đứng nhìn con gái bước lên xe hoa, trong lòng nghẹn ngào. Những ghi chép ấy không chỉ là những sự kiện, mà còn là những cảm xúc, những nỗi niềm mà ông không thể bày tỏ ra ngoài.
Trang cuối cùng của quyển sổ, ông viết:
“Ngày hôm nay, tôi đã già yếu. Mỗi lần nhìn các con tôi trưởng thành, tôi chỉ cảm thấy một nỗi niềm hạnh phúc thầm lặng. Tôi không muốn làm phiền chúng nữa, vì tôi biết, chúng đang sống một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc. Nhưng tôi sẽ mãi nhớ các con, những đứa trẻ của tôi…”
Khi những đứa con đọc những dòng chữ ấy, nước mắt họ không kìm nổi. Họ nhận ra rằng, cha đã yêu thương họ suốt cuộc đời, nhưng lại chẳng bao giờ có thể mở lòng nói ra. Cha đã sống một cách khiêm nhường, lặng lẽ, cho đến khi rời xa mà không một lời than thở.
Ngày hôm đó, khi các con đứng bên mộ cha, họ cảm thấy một nỗi tiếc nuối không thể nào đong đếm. Họ nhìn lại những gì cha đã làm cho mình: những hy sinh thầm lặng, những tình yêu không cần được đáp lại. Và giờ, cha đã ra đi mà không một lần yêu cầu bất cứ điều gì từ họ.
Lúc ấy, người con gái út, cô Lan, mới nói với các anh chị: “Cha đã cho chúng ta tất cả mà không bao giờ đòi hỏi. Chúng ta đã sống trong sự yêu thương ấy mà không nhận ra. Chúng ta có thể làm gì để trả ơn cha bây giờ?”
Một người anh lớn lên tiếng, nghẹn ngào: “Cha đã sống vì chúng ta, vì gia đình, không bao giờ mong đợi điều gì. Có lẽ, điều cha muốn nhất là chúng ta sống hạnh phúc.”
Chỉ có sự im lặng và nỗi đau trong lòng mỗi người. Nhưng trong lòng họ, họ biết rằng dù cha đã không nói ra, tình yêu ấy vẫn còn mãi, không bao giờ phai nhạt.
VietBF@sưu tập