Con bé cất tiếng gọi kinh ngạc. Lan đă đi khuất vào ngơ. Đánh nhau chia gạo. Mời nhau ăn cơm. Nó biết, có chuyện ấy. Nhưng nó không biết mặc cả c̣n là... cái thú đi chợ của của bà xă tôi.
- Bao nhiêu một củ su hào đây, mày?
- Dạ, cô mua cháu lấy rẻ, một ngh́n thôi ạ.
- Một ngh́n! Lấy rẻ! Mày tưởng tiền tao là mảnh sành chắc!
- Cô ơi, trồng được củ su hào non, mập thế này, vất vả lắm!
- Thế mày tưởng tao chưa trồng bao giờ, hả?
- Nhưng, một ngh́n là rẻ rồi cô ạ.
- Năm trăm!
- Ối! Cô ơi, cô mua ở đâu được giá tám trăm th́ cháu xin làm con cô.
- Tao ối con rồi. Tao chẳng cần mày làm con nữa đâu. Thôi, bẩy trăm!
- Không được, cô ạ. Bây giờ giá cả các thứ đều tăng rồi. Hôm qua, thịt gà hăm ba, hôm nay đă...
Lan nh́n những củ su hào tươi nơn, củ th́ tṛn lông lốc như ông b́nh vôi, củ th́ bè bè như cái bánh xe. Chủ nhật, đăi khách có đĩa su hào thái mỏng xào với thịt ḅ, nấm hương, cà rốt, và món nem tôm ăn kèm rau xà lách với su hào thái hoa ngâm dấm ớt th́ c̣n ǵ bằng.
- Thôi, ngàn rưởi hai củ, mày có bằng ḷng bán th́ tao mua hẳn bốn củ.
- Ôi cô ơi, cô thương cháu, cô mua đến mười củ th́ cũng thế cô ơi.
- Con ranh, ăn nói cứ như bà cụ. Thôi, tao nói lời cuối cùng đây. Thêm cho mày năm trăm, vị chi ba ngàn rưởi bốn củ có bán không?
- Thôi th́ cháu bán mở hàng cho cô vậy! Thật, trần đời cháu chưa thấy ai c̣ kè ki kiệt như cô. Ai lại trả từng năm trăm một.
Lan bật cười v́ giọng nói và gương mặt xụng xịu vẻ hờn rỗi của con bé. Cúi xuống, Lan chọn bốn củ su hào và móc túi lấy tờ giấy năm ngàn đưa cho nó.
- Chết cháu rồi! Mới sáng ra cháu đă bán được cho ai đâu mà có tiền bù lại cho cô.
- Cầm lấy đi.
- Thôi thế th́ cô lấy thêm hai củ nữa đi, cô nhé.
Lan cười nhè nhẹ, lắc đầu và quay đi:
- Thôi, khỏi phải thối lại cho cô, cô cho mày đấy.
- Ơ ḱa, cô!
Con bé cất tiếng gọi kinh ngạc. Lan đă đi khuất vào ngơ. Đánh nhau chia gạo. Mời nhau ăn cơm. Nó biết, có chuyện ấy. Nhưng nó không biết mặc cả c̣n là... cái thú đi chợ của của bà xă tôi. C̣ kè bớt một thêm hai, mớ rau con cá rẻ được vài chục, nhiều khi tính theo giá trị đồng tiền, chẳng nghĩa lư ǵ, nhưng nó là cái thói quen ưa thích của bà dẫu rằng, đồng tiền ngày một mất giá. Giờ ai c̣n tiêu tiền trăm. Ngay tờ một ngh́n, ai đánh rơi chưa chắc đă có người “chịu khó” nhặt lên!
Con người ta là thế, nó luôn luôn cần được tỏ ra là kẻ có quyền, dù là nho nhỏ.
Ma Văn Kháng