Hàng loạt sự kiện gần đây cho thấy, ở Việt Nam có những lời “xin lỗi” đáng giá “tỉ vàng triệu ngọc”. Đó là lời xin lỗi phát ra từ "môi lưỡi đầy quyền lực” của các quan chức, các vị lănh đạo. Có những vụ việc đă rơ “thanh thiên bạch nhật”, gây hậu quả đặc biệt nghiêm trọng cho quốc gia, gây nên thiệt hại nặng nề cho cả nền kinh tế đất nước, ảnh hưởng lớn đến uy tín lănh đạo của Đảng, Nhà nước, nhưng chỉ cần đằng hắng, dụi mắt, liếm môi cố nói ra hai từ “xin-lỗi”, thế là coi như mọi sự được nhanh chóng lướt qua, đủ giấy thông hành như lệnh bài vua ban ngày xưa để được vô can, ra cửa có thể cười tự tin như mới thoát chết đuối vớ được tàu cánh ngầm loại tốc lực lớn siêu hạng rước đi.
Hôm qua, 8-11, nguyên Thứ trưởng Bộ TNMT, Gs. Đặng Hùng Vơ, t́nh huống đă đến mức buộc phải vạch râu, nhếch mép nói với bà con Văn Giang hai từ “xin-lỗi”. Làm lănh đạo sướng ở chỗ đó. Đối với họ, từ hiến pháp cho đến pháp luật, rồi cả cái mớ dưới luật như nghị định, thông tư, chỉ thị…chỉ cần hai chữ “xin-lỗi” mà thôi.
Thảo nào, người ta cứ ráng sức, ráng công, ráng tiền, ráng quỳ lụy, chạy chọt, đủ mọi thứ ráng…miễn là được làm lănh đạo.
Cứ làm bừa, làm liều, làm ẩu, lách luật, bơ pháp luật đi, gây ra những cảnh dân t́nh đói khổ, kêu oan gọi khốc, đánh nhau rối loạn, chết chóc, nhưng khi cần chỉ lựa lúc lựa chiều đưa cái thứ “hiến-luật pháp” ngắn gọn, loại “b́a X” chỉ có hai từ “xin-lỗi”, thế là xong, ngon ơ, tỉnh bơ, tiếp tục “giương cao ngọn cờ”...T
Người ta cũng nói nhiều đến “lợi dụng chức vụ quyền hạn, lợi dụng chỗ hở của pháp luật, lợi dụng ḷng tốt…”. Thế nên, lợi dụng ḷng tốt của nhân dân, ḷng vị tha, dễ cho qua, không đánh “kẻ chạy lại”, các vị quan quyền của ta được nương nhờ vào ḷng tốt ấy của người dân Việt, nên được thể làm liều. Vậy mà nhiều kẻ không thấu hiểu điều đó, khỏi ṿng cong đuôi, qua cầu rút ván, hết nạn lại "lấy tiểu nhân đáp lại ḷng nhân", lo trả thù. Đức nhân hậu, ḷng vị tha của dân được tác giả J.B Nguyễn Hữu Vinh viết: “Cuộc chiến giữ đất của người dân Văn Giang kéo dài đến 8 năm, ở đó đă có đầy đủ đoạn trường gian nan vất vả, có đạn dược và quân lính, có súng nổ và bạo lực rồi máu đổ. Ở đó cũng có tấm ḷng người dân ba xă Xuân Quan, Cửu Cao, Phụng Công thuộc huyện Văn Giang muôn đời vẫn là người nông dân muốn giữ lại mảnh đất cha ông của ḿnh đă bao đời kiến tạo và giữ ǵn. (Thế mà)…Buổi gặp gỡ chỉ trong ṿng 3 tiếng đồng hồ, đă giải tỏa được khá nhiều vấn đề người dân ba xă nói chung và nhân dân cả nước nói chung mong đợi. Kết luận cuối cùng là Giáo sư Đặng Hùng Vơ xin lỗi người nông dân Văn Giang. Và bà con nông dân Văn Giang vỗ tay".
Dân ta vốn hiền lành chất phác, giàu dức hy sinh, giàu ḷng vị tha vậy, sao mà các vị quan tham, các đại gia c̣n chứa trọng bụng đầy chất lưu manh lừa đảo lại nỡ đi cướp đất của dân, lại nỡ bắt bớ, đánh đập, trấn áp với nhân dân để họ ngán sợ phải ngậm miệng chịu mất đất mất nhà, để rồi hí hửng "sạch sành sanh vét cho đầy túi tham?". Chỉ cần xin lỗi dân là thoát tội, lại c̣n được vỗ tay, lại đỡ tốn dung lượng, trang in của báo mạng, báo viết, thời lượng phát sóng, thế mà nhiều vị c̣n ngă giá kia đấy, không dễ dàng nói lời xin lỗi đâu, ấm ớ chờ dịp nếu đến mức thấy quá cần thiết mới tung chiêu "xin lỗi". Lời xin lỗi của các "quan phạm" quả là quư báu biết bao (?!).
Xem ra, lời xin lỗi của Việt Nam có giá trị gấp triệu-triệu lần các nước trên thế giới. Kiểu này, thế giới mà biết được "bảo bối" này th́ quan quyền, lănh đạo các nước chỉ cần học cách phát âm hai từ "xin lỗi" bằng tiếng Việt hẳn hoi là coi như vô cùng yên tâm vũng bước mà đi.
Ôi, giá như các cháu thanh niên, sinh viên cho dẫu ǵ đi nữa mà đă bị đối xử mạnh tay, nặng hơn các vị - là bị công an bắt giam, tra hỏi, chỉ cần qua hai làn môi ngây thơ, duyên dáng "AI-EM XÓ -RỈ" là coi như '"OK, very good!", được tha về cho đi học tiếp khỏi tàn đời hoa th́ tuyệt vời biết bao nhiêu
Bùi Văn Bồng
(Blog BVB)