Thủ đô đón chào gia đình ông Páo bằng một bữa cơm  no nê, họ ăn như chưa  bao giờ được ăn. Ông Páo bước đi thập thễnh, bồng  bềnh, bởi như ông  nói: Ông leo núi quen rồi, chân đi thì tay phải vịn  vào cây mới dễ đi.  Hà Nội không có cây để vịn...
  Khi  leo núi rã rời để viết phóng sự “Gặp “người tiền sử” trong hang  đá Mông  Ân” (huyện Bảo Lâm, tỉnh Cao Bằng) - quả là tôi đã rất sửng  sốt, có cái  gì đó hoang mang trước thảm cảnh.
  
 Sao đến thập niên thứ  hai của thế kỷ XXI rồi, mà một người già cô đơn,  hai đứa trẻ tận khổ gầy  sọm và trần truồng kia vẫn phải ở trong lỗ đá  như người nguyên thuỷ,  không hộ khẩu, không được hưởng bất cứ sự quan  tâm nào của xã hội nhân  ái? Tôi viết và tự hứa trên báo rằng sẽ sớm trở  lại, xây nhà cho họ  trước khi những cơn gió buốt óc của miền đá tai  mèo năm 2011 ập đến. Bấy  giờ, tôi hạ quyết tâm hứa thế, cũng chỉ vì quá  xúc động mà thôi, chứ  chưa thể hình dung được, tiền ấy sẽ lấy ở đâu…
  
 Đến cuối tháng 10/2011,  thật bất ngờ, Sùng A Páo và đàn con đã được  một tổ chức nhân đạo đón về  Hà Nội nuôi dưỡng, dăm bảy chục triệu đang  xúc tiến đưa vào sổ tiết  kiệm tặng người về từ mái đá hoang vu.
  
 

Một bữa cơm của bố con ông Páo khi còn ở hang đá Mông Ân.
 Giấc mơ được là… công dân
  
 Nhớ mãi buổi chiều lộng  nắng và những dốc núi mà mỗi lần ngước lên tôi  đều bị rơi mất phom mũ  đang đội trên đầu ấy. Bà Hoàng Thị Bình - Đại  biểu Quốc hội khoá XII,  Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc tỉnh Cao Bằng - chợt  trầm buồn chỉ tay về cái  màu đen hun hút giữa rừng xanh của đỉnh trời  xã Mông Ân. Mắt tôi bị hút  mãi vào cái vùng thăm thẳm tăm tối ấy. Có  cảm giác như nó là một cái  hang không đáy trong “Tây du ký” thì đúng  hơn. Anh cán bộ huyện thở dài:  “Ta có cảm giác “lỗ đen”, là bởi vì gia  đình ông Sùng A Páo ở trong mái  đá quá lâu, khói bếp họ đun đã ám tầng  tầng lớp lớp vào màu đá xám. Nó  đen nhóng nhánh như nhựa đường (hắc ín)  khắp cả một vách núi lớn”.
  
 Gần 60 tuổi, ông Páo và  bà vợ thiểu năng trí tuệ với 3 đứa con cứ sống  như “người tiền sử”  trong mái đá tự nhiên, biệt lập giữa núi rừng.  Ngôi nhà cũ sập, họ phải  dời vào mái đá tá túc qua ngày. Đứa con thứ  hai ăn mấy con cá khô rẻ  tiền mua ở chợ huyện, rồi bị nhiễm độc, phát  bệnh kiết lỵ mà chết. Vợ  trước của ông theo trai, rồi buồn tình ăn lá  ngón tự tử. Vợ sau dù ngớ  ngẩn nhưng được cái trẻ trung (chưa đầy 30  tuổi), nên bị kẻ xấu lừa bán  sang Trung Quốc đã vài năm.
  
 Đúng là tôi đã không  cầm được nước mắt khi nhìn cái thằng bé Sùng A  Đại ba - bốn tuổi đầu ở  trong hang núi trần truồng như... hoang thú.  Rồi cảnh Sùng A Lự men theo  bờ suối, ngược các triền núi hoang trọc, cố  sức cõng bó củi khổng lồ  dài thượt đi đổi lấy hai cuộn mì khô trắng ởn  trị giá 10 nghìn đồng. Con  đường lên vách núi nương thân của bố con A  Páo ấy, tôi xắn quần, chống  gậy trèo cạn một buổi chiều mới đi hết, thế  mà cậu bé 7 tuổi thất học A  Lự ngày nào cũng phải cõng bó củi to  bằng... bố nó, đi đổi lấy cái ăn,  nuôi bố già, nuôi mình và em trai.
  
 Bà Hoàng Thị Bình thì  buồn bã hơn sau khi cùng tôi vào diện kiến UBND  xã Mông Ân. Ông Páo  không có hộ khẩu, ở trong hang đá cùng vợ và đàn  con, không được đi bầu  cử, cũng không được hưởng bất cứ sự đối đãi nhân  ái nào như một công dân  chân chính. Xã đùn trách nhiệm cho thị trấn  Pác Miều, thị trấn lại đẩy  cho xã. Ông Páo thì bảo, sống làm người ở  hang đá đã hết cỡ khổ rồi, làm  sao ông biết mình sẽ làm thế nào được  công nhận là người của xã hay thị  trấn. Sau khi phóng sự “Gặp “người  tiền sử” trong hang đá Mông Ân” đăng  tải, chính quyền cơ sở đã sốt sắng  đi “khắc phục hậu quả”, rồi trao cho  ông Páo một cái hộ khẩu đỏ chót. 
  
 Vài chục triệu được các  nhà hảo tâm gửi về. Các đoàn từ thiện leo núi  tơi tới. Huyện có vẻ cũng  lăn tăn xem lại mình, cho nên mới quyết định  đưa ra thêm 15 triệu đồng  nữa ủng hộ cha con A Páo, coi như “vốn đối  ứng” để cứu độ gia đình  “người tiền sử”. Đặc biệt, ông Trần Duyên Hải -  Giám đốc Trung tâm dạy  nghề nhân đạo ở Khâm Thiên, Hà Nội - đã lên Cao  Bằng đón ông Páo và 2  người con về chăm sóc, nuôi dưỡng, dạy nghề.
  
 
 Ba bố con ông Páo được chăm sóc và học nghề tại Hà Nội. Ảnh: Đ.D.H
 “Người rừng” đi xem Hà Nội và ngủ ở đồn công an
  
 Mất vợ, lại thấy đồn cô  vợ trẻ của mình bị người ta dắt đi ăn phở  ngoài chợ huyện rồi chở bằng  xe máy đi làm gái bán dâm ở nước ngoài,  nên giờ ông Páo đề phòng lắm.  Sau hơn 2 ngày thuê ôtô chạy ròng rã từ  Hà Nội, vượt đèo dốc vào Mông  Ân, cán bộ trung tâm sững sờ khi hay tin  ông Páo kiên quyết không đi  theo những người muốn cứu giúp cuộc đời  mình. 
  
 Đại diện trung tâm thật  không thể ngờ đến tình huống khó tin này. Lãnh  đạo huyện Bảo Lâm và xã  Mông Ân phải vào tận đỉnh núi ám khói “người  rừng” để thuyết phục. Vừa  rồi, rời hang núi với mỗi người một bộ quần  áo của nhà hảo tâm, ngoái  đầu lại, ông Páo lẩm bẩm, “hoá ra chẳng có gì  để mang theo, lúc đi khỏi  hang rồi mới biết mình quá nghèo, chỉ có hai  con gà đang nuôi, một con  vừa biết gáy...”. A Đại nhìn thấy ôtô, cứ  khóc ngằn ngặt, nó bảo “con  trâu to quá” không dám đến gần. Cả nhà A  Páo, chưa ai ra khỏi huyện Bảo  Lâm một lần nào.
  
 Xe đi từ sáng hôm trước  đến 2h hôm sau thì về đến trung tâm nhân đạo  của ông Hải ở phố Khâm  Thiên, Hà Nội. Thủ đô đón chào gia đình ông Páo  bằng một bữa cơm no nê,  họ ăn như chưa bao giờ được ăn. Ông Páo bước đi  thập thễnh, bồng bềnh,  bởi như ông nói: Ông leo núi quen rồi, chân đi  thì tay phải vịn vào cây  mới dễ đi. Hà Nội không có cây để vịn. Đứng  nhìn đường một lúc thì kêu  mỏi cổ, bởi xe nào cũng lạ, cứ nhìn theo  từng cái xe, nhìn kỹ theo một  cái xe hay một người “lạ hoắc” thì phải  ngoái đầu từ trái sang phải hoặc  từ phải sang trái một lần, thế là mỏi  sái cổ. 
  
 Ông Páo thử đi ra phố.  Bà Bình, các phóng viên tốt bụng của đài Cao  Bằng là Hoài Phương - Đàm  Trình phải tá hoả kinh hãi khi chợt thấy Sùng  A Páo biến mất. Hai đứa  trẻ đứng khóc ngao ngao. Người ta bủa nhau ra  để tìm. Mấy tiếng sau, bà  Bình đến một khu bùng binh lớn chỗ Cầu Giấy  thì thấy một người đen đúa,  lơ ngơ, quần áo xộc xệch đang dò dẫm, giật  cục cắt ngang hàng xe cộ nườm  nượp mà... lượn. Họ chặn lại, bà Bình hỏi  bằng tiếng Mông: “Đi đâu thế  hả ông anh?”, “ta đi xem Hà Nội, nó lắm  người quá. Đường về không dễ tìm  như ở Mông Ân, Pác Miều quê ta”.
  
 Xe máy của trung tâm  đến đón. Chưa ngồi xe bao giờ, nên ông nhảy phắt  một cái như leo lên  lưng trâu, cu cậu đón “người rừng” loạng choạng ngã  nhào. Về lại trung  tâm được vài hôm, Sùng A Páo biến mất. Dù quản lý  “người trong mái đá”  rất chặt, nhưng hôm ấy ông Páo xin “ưu tiên” một  chút, bởi ông cảm thấy  mình đã thuộc đường quanh trung tâm lắm rồi. Ông  Páo muốn làm gì đó cho  đỡ buồn bực, “ta xin đi đổ rác cho các người”. 
  
 Ông Páo đi đổ rác nửa  ngày chưa về. Giám đốc Hải có vẻ điềm đạm: “Tôi  đã tính kỹ, để trong  ngực túi áo của ông cái các-vi-dít của tôi và của  trung tâm, mặt sau có  sơ đồ chỉ dẫn đường hẳn hoi. Nếu ông lạc thì kiểu  gì cũng tìm hoặc nhờ  người tìm cho được đường về”. Chờ mãi, nóng ruột  quá. Lên phòng ông Páo  kiểm tra, thì thấy cái áo có nhét hai tờ  các-vi-dít thể hiện sự cao kiến  của ông Hải nằm tơi bời dưới sàn nhà.  Ông Páo đi đổ rác đã 1 ngày chưa  về.
  
 Ông Hải cho người in  ảnh chân dung ông Páo đi dán và phát ở các nơi để  nhờ tìm kiếm người già  lạc lối. Học viên ở trung tâm thì toàn người  khuyết tật, cũng phải huy  động đi tìm. Giáo viên thì bắt đi... xe ôm  cho nó cơ động, hang cùng ngõ  hẻm cứ lượn, ông nào lơ ngơ là sáp đến  nhòm. Một ngày, rồi một đêm, rồi  một ngày nữa lại đang trôi qua. 
  
 Tất cả căng như dây  đàn. Chợt có học viên là người câm đi xe buýt tìm  kiếm phát hiện một ông  nhẩn nha lượn qua đầu xe buýt ở địa phận quận  Thanh Xuân, dọc đường  Nguyễn Trãi. Cậu này nhảy xuống, kéo ông già Páo  về. Ông Páo vốn có tinh  thần cảnh giác cao với bọn đi xe máy, đi ôtô  (giống bọn đã bắt vợ  ông!), nên ông bỏ chạy rồi ú ớ kêu cứu. Học viên  câm cứ ú ớ, ông Páo  càng ú ớ phát “sóng ngắn” tiếng Mông. Tất cả náo  loạn.
  
 Phải bám theo ông Páo,  phải bút đàm nhờ liên lạc và cầu cứu, khó khăn  lắm họ mới triệu tập được  ông Páo về đoàn tụ với các con. Thật không ai  ngờ A Páo đi đổ rác rồi  thấy ngõ phố nào cũng giống nhau, rồi đi tìm  con ngõ có hai đứa con mình  đang ở... lại mất mấy ngày. Ông cứ đi, cứ  tìm những cái ngõ nhỏ hun hút  cong cong, xuyên từ quận Đống Đa, sang  quận Cầu Giấy, sang cả quận  Thanh Xuân; thấy ngõ nào cũng bé xíu, cong  cong hun hút và nhô nhúc  những người. 
  
 Rồi ông lọ mọ lạc  vào... một đồn công an, ông bảo mình là Páo, nhưng  không biết mình đang  tìm phố nào ngõ nào, không biết mình từ đâu đến và  sẽ đi về đâu. Rồi ông  ngủ nhờ ở đồn công an một đêm dài dằng dặc.  “Công an nó cho ta 20 nghìn  đồng, ta mua bánh mì ăn. Cơm và bánh mì ở  Hà Nội đắt lắm. Nhưng ta vẫn  mua được 2 cái bánh mì, còn hai cái phần  thằng A Đại và A Lự đây” - A  Páo tự hào thò hai chiếc bánh mì bột nở  vẫn nằm bẹp gí trong túi quần  ra, cười hể hả. Anh chị em ở trung tâm  nhân đạo được trận hú hồn.
  Gặp lại PV Lao Động,  ông Páo nắm tay lắc lắc, xúc động, nức nở: “Ta  nhớ con lắm, nhớ Mông Ân  lắm. Xuống Hà Nội ta có tất cả. Thằng Lự,  thằng Đại sẽ lấy vợ ở đây, ta  sẽ sống mãi cho đến khi già và chết ở  những chỗ như thế này thôi. Không  về hang đá nữa đâu”. Bây giờ, “người  tiền sử” nói tiếng Kinh đã sõi hơn.
  
 
Theo Đỗ Doãn Hoàng
  Lao động