Con bé Hiền học sinh lớp ba, hàng xóm nhà tôi đi tống kết năm học đă về. Nghe tiếng mở cửa, tôi bước tới :
_ Cháu đă về rồi sao, cho bà xem phần thưởng nào.
Cháu cầm trên tay một cuộn giấy có buộc dây rất đẹp.
_ Giấy khen của cháu đây, cháu đứng nhất lớp 3/1 bà ạ!
_ Thế phần thưởng của cháu đâu nào ?
Cháu cười rất tươi :
_ Bí mật bà ạ, nếu bà không nói với ai cháu sẽ kể cho bà nghe, bà hứa nha bà.
Tôi cũng cười và nói chắc nịch :
_ Bà hứa, cháu kể bà nghe đi .
Nó cười nhưng giọng như trầm lại :
_ Cháu tặng cho bạn Hưng hết rồi bà ạ, bạn ư không được phần thưởng v́ bạn nghỉ học nhiều quá. Nhưng nếu bạn Hưng đi học đều đặn th́ nhất lớp không phải là cháu đâu, mà là bạn ư bà ạ. Năm lớp hai là vậy đó bà.
_ Bây giờ bạn Hưng đang phải điều trị ở bệnh viện Ung bướu, nơi cậu Tư của cháu điều trị trước khi mất đó bà. Bạn ư tội lắm, tóc đang rụng, môi th́ khô nứt nẻ ... Cháu biết là v́ chủ nhật tuần trước, cháu mới gặp bạn ư.
_ Lúc năy khi mẹ bạn về nhà lấy thêm đồ dùng, cháu gửi cho bạn rồi. Cháu để trong phần thưởng cả tiền mà cháu nhận lại từ tiền ăn bán trú của cháu từ đầu năm. Cháu sẽ nói với ba mẹ, ba mẹ cháu sẽ không la cháu đâu bà. V́ cứ chủ nhật hàng tuần, mẹ cháu đều nấu đồ ăn phát cho các bệnh nhân mà....
Cháu vô tư nói những việc làm rất ư nghĩa mà cứ nhẹ tênh như người từng trải vậy.
Tôi chợt thấy trái tim ḿnh như tan chảy, một đứa bé 8 tuổi đă làm được việc mà chưa chắc người lớn đă làm được. Thế là tôi đă không giữ lời hứa với cháu rồi.*
P/s : Câu chuyện này tôi lại muốn kể cho cả thế giới nghe về L̉NG NHÂN HẬU của cô bé mới 8 tuổi đầu, với cái tên Thanh Hiền đáng yêu và cả những việc thiện tâm của gia đ́nh cháu nữa.
Thật đáng trân trọng, phải không các bạn của tôi ?
VietBF@sưu tập