Bạn thở ngắn thở dài kêu không có con buồn quá, mẹ chồng cứ nói ra nói vào, chồng th́ cũng chán nản, chẳng chuyên tâm vào gia đ́nh, chỉ mải chơi.
Nh́n đôi mắt sưng mọng nước của bạn lại thấy vừa đáng thương, vừa đáng trách. Theo như bạn kể th́ có vẻ mọi cố gắng của vợ chồng bạn là vô vọng, bạn đă nỗ lực hết sức nhưng vô phương cứu chữa.
Có “bệnh” phải vái tứ phương. “Bao lâu rồi” nhưng trong bao lâu ấy bạn đi chệch hướng th́ đương nhiên là không thể đến đúng đích. Bạn than “chữa măi”, thế chữa ở những đâu? Có đúng thầy, đúng thuốc hay không?
Ḿnh khuyên bạn đến bệnh viện phụ sản hoặc các nơi chuyên khoa có uy tín khác th́ bạn tiếc một ngày phép bỏ công bỏ việc để đi, bảo khám bằng bảo hiểm y tế đi vậy, th́ bạn kêu không chính xác, với lại sợ mất tiền thưởng nhân viên mẫn cán.
Bảo chồng bạn đi khám nam khoa, làm tinh dịch đồ xem sao, th́ bạn thủ thỉ “Không cần, v́ cô người yêu cũ của anh đă từng có thai nhưng phải bỏ”.
Bạn trung thành uống mấy bài thuốc Bắc vô thưởng vô phạt, của mấy ông lang vườn, v́ nó vừa túi tiền. Bạn lên mạng t́m hiểu, rồi tự bắt bệnh cho ḿnh để tiết kiệm chi phí, đồng thời lần ṃ, ḍ dẫm uống các loại thuốc bổ, để “đỡ khối tiền đi khám với siêu âm vừa mất thời gian mà chưa chắc đă hiệu quả”. Thấy chỗ kín bị ngứa, bạn tự mua thuốc phụ khoa về đặt, chẳng cần bất cứ chỉ định nào của bác sỹ. Kinh nguyệt vài tháng mới có một lần, bạn cũng tự kê cao ích mẫu uống, để rồi người bạn cứ càng ngày càng heo hắt như con ve sầu.
Bảo nghèo đói không hiểu biết đă đành, đằng này bạn sinh ra và lớn lên tại thành phố, học trường chuyên và tốt nghiệp đại học, làm việc cũng tại một công ty nội thành, lương cao gấp chục lần mức tối thiểu chung, vậy mà thiếu hiểu biết và tủn mủn, chi li thế.
Hơn hai năm rồi muộn con, bạn vẫn lần khần tiếc của. Tốt nhất bạn từ bỏ luôn ư định sinh con, bỏ cả mấy bài thuốc tự biên tự diễn, cho đỡ tốn tiền. Đẻ được con ra, nuôi dạy nó lớn lên c̣n tốn kém hơn nhiều...
TSL