Đêm 30 tháng tám 2012 vừa qua, tôi vừa trải qua một kinh nghiệm khó quên, với cảm xúc tràn đầy. Nhận lời mời của Ban Chấp Hành Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Vùng Montréal, tôi đến khách sạn La Renaissance để tham dự một cuộc nói chuyện về Chính Trị, Tôn Giáo và tình hình Việt Nam hiện nay, nhưng mục đich chính là có mặt trong đêm Thắp Nến để Tưởng Niệm Một Người Đàn Bà Việt Nam đã tự thiêu đúng 30 ngày trước để phản đối Ngụy Quyền Cộng Sản, bà Đặng Thị Kim Liêng.
Vừa đến nơi, tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy một hàng xe với cờ vàng và cờ Québec, cờ Canada, nằm trong bãi đậu xe một khách sạn kế bên. Vào đến khách sạn Renaissance, tôi càng ngạc nhiên hơn với những phụ nữ Việt Nam duyên dáng trong chiếc áo dài mầu vàng và ba sọc đỏ. Những người cao niên, những thanh niên với lá cờ trong tay, và với sư hiện diện của khoảng chừng 10 người da đen, người nào người nấy to như những đô vật, đang hầm hầm canh nơi cổng ra vào.
Hỏi ra mới hay, cũng tối hôm đó, và trong cùng một khách sạn, có một buổi ca nhạc mà ca sĩ chính là Mr. Đàm, tức là ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng, từ VN sang để trình diễn văn nghệ.
Đêm mùa hè Montréal thật tuyệt vời.
Trời không nóng lắm và những cơn gió thổi vào tiền đình khách sạn đủ để xua đi những mệt nhọc trong ngày. Một đêm đẹp như đêm nay, thời gian và không gian thật là lý tưởng cho một dạ hội văn nghệ.
Dĩ nhiên đêm hôm đó, tôi không đến đây để nghe nhạc của MR. Đàm.
Tôi đến đây để nghe các nhà lãnh đạo về tôn giáo, chính trị nói chuyện về hiện tình đất nước. Rất tiếc vào khoảng 21 giờ, cuộc Hội Thảo bị gián đoạn vì sự ồn ào huyên náo ở bên ngoài. Các diễn giả phải tạm ngưng buổi nói chuyện, và tôi cũng theo mọi người tiến ra ngoài để xem việc gì đang xẩy ra.
Thì ra những người đến tham dự buổi Đêm Nhạc của Mr. Đam đang tiến vào cửa của khách sạn. Họ được đón chào bởi một hàng rào hàng của các thành viên Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia vùng Montréal .
Hai nhóm người Việt, một bên xiêm áo dạ hội, với những thiếu nữ ăn bận như những người mẫu. Một bên thì ăn mặc cũng chỉnh tề nhưng kém xe xua hơn, chỉ khác là họ có lá cờ vàng trong tay.
Giữa 2 nhóm người đó, là khoảng 10 cái cột nhà cháy đen xì, da đen, áo chemise đen, quần đen, các agents de sécurité, có lẽ là người Haìtiens.
Nhóm ăm mặc đạ hội thì tuy ăn mặc đẹp, nhưng chỉ dám vào từng tốp nhỏ, mặt cúi gầm , đỏ ké, môi mím chặt để trấn giữ sự giao động.Tai họ làm như không nghe thấy tiếng wo o…woo…woo…nhạo báng của đám đông. Tội nghiệp, đi nghe nhạc mà như đi ăm trộm.Trong đám họ, có nhiều người cầm cell phone trong tay, vẻ mặt căng thẳng làm như đang gọi về đâu đó báo cáo tình hình. Một vài tên lại đưa máy ra để chụp hình các người đứng bên kia hàng rào securité Haitiens, có lẽ để Tòa Đại Sứ làm tài liệu sau này.
Bên kia thì mặt mày giận dữ, tay khua cờ, miệng hò hét : Đả Đảo CS, Đả Đảo Hồ Chì Minh, Đả Đảo tỵ nạn giả, trồng cỏ, bán nước…v.v
Thốt nhiên, tôi thấy buồn vô hạn.
Hai nhóm người này, cùng một huyết thống, một chủng tộc, vì sao trở thành như vậy ?
Vì sao ngăn giữa họ, phải có 10 cái cột nhà cháy người da đen ?
Lẽ ra, họ có thể tiu tít chào hỏi nhau,
Tha Hương Ngộ Cố Tri…
Tôi nghe thấy một cô khá đẹp thuộc phe Dạ Hội nói với một bà cờ vàng :
Mình là Canadienne mà.
Bà cờ vàng hơi xựng lại, nhưng không trả lời, chỉ cầm cờ vẫy vẫy rồi hô to :
Đả đảo Nghị Quyết 36 !!!
Ra vậy !
Hai người này, nếu gặp nhau ở một nơi khác, có thể chị chị, em em với nhau. Nhưng ở đây, họ không thể kết bạn được,
Giữa họ, có cái nghị quyết 36, có cái đảng CS, có Hồ Chí Minh, có cái thẻ đảng viên của MR. Đàm, có di ảnh bà Đặng Thị Kim Liêng..
Đêm Montréal, Người Việt nhìn nhau, bẽ bàng !!!
Trần Mộng Lâm