- 30 năm đứng trên bục giảng,  chưa bao giờ chị Lan lại cảm thấy xấu  hổ, nhục nhã và tuyệt vọng đến  thế. Gần 50 đứa học sinh ngạc nhiên đến  trân trối khi bỗng dưng thấy  chiếc quần vải cô giáo đang mặc bỗng ướt  sũng. Còn chị Lan tối mặt, chạy  vọt ra ngoài trong tiếc khóc uất nghẹn  bật lên từ lồng ngực. Cả một đời  làm vợ, làm mẹ, bàng quang của chị đã  xuống cấp đến nỗi không còn tuân  theo lý trí của con người nữa. Sau 4  tiếng nhịn tiểu, bỗng dưng, nước từ  đâu xối xả tuôn ra ướt đẫm quần  chị, mà căn nguyên của nó xuất phát từ  cơn ghen quái đản của người  chồng bệnh hoạn…
Từ cơn ghen cuồng…
 Ngày Lan lên xe hoa về nhà chồng, hầu hết nữ giáo viên chưa chồng ở   trường cấp II (Q.V – Đông Anh – Hà Nội) đều tỏ ra ghen tị với hạnh phúc   của cô bạn. Là một giáo viên Toán vốn khô khan, nhan sắc được xếp vào   loại vừa phải, lại con nhà nghèo, nhưng Lan lại lọt vào mắt xanh của Đức   - con trai ông chủ tịch huyện.
Vừa là con nhà danh giá, lại đẹp trai, kiếm được nhiều tiền với chân   chạy phó phòng vật tư huyện, Đức là chàng trai được bao cô gái săn đón.   Nhưng không hiểu sao, anh lại có cảm tình đặc biệt với Lan - cô giáo   làng ngoan ngoãn, hiền dịu, có đôi mắt và gương mặt phảng phất thần thái   của Phật bà Quan âm.
Về phần Lan, dù nghe nhiều tiếng tăm của Đức là người đào hoa, gia   trưởng, nhưng càng tiếp xúc, cô lại càng khám phá những vẻ đẹp tâm hồn   sâu lắng của người con trai này. Không ỉ thế là con nhà giàu, có chức   quyền, Đức luôn tỏ ra hào phóng, bao dung, chiều chuộng mọi ý muốn của   người yêu.
 Duy chỉ có một điều, tất cả mọi chuyện đi chơi ở đâu, mua quần áo gì,   tặng bố mẹ chồng, vợ tương lai quà gì, thậm chí Lan nên ăn mặc như thế   nào trong lần đầu đến ra mắt đều do Đức quyết định.
Mọi suy nghĩ, hành động, lời ăn tiếng nói của Lan đều được “huấn chỉnh”   theo ý người yêu, để thể hiện “đẳng cấp” con dâu ông chủ tịch huyện.  Với  bản tính nhu mì, hiền lành, Lan càng nghe lời Đức lại càng khiến  anh hả  hê sung sướng vì đã lấy được người phụ nữ hoàn hảo của cuộc đời.
Nhiều năm trôi qua, cuộc sống tưởng cứ mãi bình yên như thuở đầu, nếu   không có những biến cố của thời cuộc ập đến. Kinh tế thị trường mở cửa,   cung cách làm ăn bao cấp cũ càng trở nên lạc hậu và bất cấp. Phòng vật   tư của Đức bị giải thể do làm ăn thua lỗ. Ông chủ tịch huyện giờ cũng  về  hưu nên không giúp gì được con trai ngoài việc chạy chọt xin cho anh   vào chân bảo vệ văn phòng ủy ban vì Đức chưa có bằng đại học.
 Sự nghiệp đứt gánh, tiền bạc hao hụt, người đời mỉa mai… bấy nhiêu biến   cố đã dần biến Đức trở thành một con người khác. Bản chất gia trưởng,   cục cằn, thô lỗ của một kẻ có nhiều tiền, nhưng sa cơ lỡ vận bộc lộ hơn   bao giờ hết.
Trong lúc chồng thất thế, thì Lan lại trở thành trụ cột chính của gia   đình với thu nhập cao từ việc dạy thêm. Có chút tiền dư dả tự kiếm được,   chị chịu khó sắm sanh thêm quần áo, mỹ phẩm cho bằng chị em cùng   trường. Thấy vợ từ một cô giáo nết na, hiền lành, nay lại có chút biểu   hiện ăn diện, điệu đà, Đức tỏ ra tức tối và luôn kiếm cớ gây sự, dằn vặt   vợ.
Kể lại với cán bộ tư vấn tâm lý trung tâm An Viên về những ngày địa ngục   bị chồng hành hạ, chị Lan cay đắng không nói nên lời: “Từ 5h sáng đến   12h đêm, ngoại trừ những lúc tôi lên bục giảng thì bất cứ giây phút  nào,  anh đều quản tôi từng phút một. Tôi đi bất cứ đâu, làm bất cứ việc  gì,  anh ấy cũng đi theo và luôn yêu cầu tôi phải trong tầm mắt của  anh. Tôi  đi vào phòng nào đó chỉ khoảng dăm phút là anh bắt đầu lồng  lộn lên. Anh  căn vặn tôi đủ điều, dù thế nào anh cũng cho rằng tôi có  điều gì đó mờ  ám nên mới vào phòng đó như vậy…”.           
  |  | 
 | Ảnh minh họa | 
  
  Nhìn thấy chị Lan được chồng tận tình dù  trời mưa hay nắng, không quản  ngại đưa đi, đón về, đồng nghiệp ai ai  cũng ghen tị. Tưởng rằng hạnh  phúc nhưng có ai hiểu trong lòng, chị Lan  luôn phải khóc thầm vì chồng  theo sát từng bước. Đến mức, tan học, chị  cũng không dám vào văn phòng  uống nước, hay nói chuyện với đồng nghiệp  vì sợ chồng không nhìn thấy  lại cho rằng chị đi đâu, làm điều gì mờ ám.
Chính vì thế, chị chỉ dám quanh quẩn trước cổng trường để chồng nhìn   thấy mỗi khi đến đón về. Tủ quần áo chị mặc cũng bị chồng kiểm soát chặt   chẽ bằng cách bộ nào anh không ưa thì chị sẽ không bao giờ được mặc,  dù  chị có thích đến đâu. Đặc biệt, có những bộ váy công sở đắt tiền mà  phụ  huynh học sinh tặng hơi lộ cổ, hoặc hở vai là anh vứt sọt rác hoặc  giấu  đi để chị không bao giờ tìm thấy.
Theo quan điểm của anh thì mặc những bộ váy đó chẳng khác nào “mỡ dâng   miệng mèo”, lại khiến đàn ông để ý đến vợ mình. Trong tâm trí anh, dường   như gã đàn ông nào cũng chỉ để ý đến ngực và mông của vợ gã đàn ông   khác. Vì thế, anh yêu cầu chị ăn mặc “kín cổng cao tường” để không   “thằng đàn ông” nào có thể nhìn thấy đường cong của chị.
Bắt vợ khâu quần để “làm dấu”
Sự ghen tuông của anh ngày càng bệnh hoạn đến mức chị không thể đứng gần   hoặc nói chuyện với bất cứ người đàn ông nào. Chỉ duy nhất một lần,   đồng nghiệp nam gọi điện đến mượn giáo án mà anh giật tung điện thoại   rồi ném thâm tím mặt mày chị. Mấy hôm sau, chị xấu hổ không ngẩng nổi   mặt khi anh đùng đùng đến trường gặp người thầy giáo kia cảnh cáo không   được gọi điện cho vợ anh, nếu không sẽ chịu hậu quả khó lường.
Với anh, giữa nam nữ không có bất cứ quan hệ nào khác, kể cả đồng   nghiệp, bè bạn, ngoài quan hệ tình dục. Việc đồng nghiệp gọi điện đến   nhà chắc hẳn là có tình ý vì tại sao không gọi cho người khác, mà lại   chọn đúng chị để mượn? Suốt 3 tháng, từ bữa cơm cho tới lúc lên giường   đi ngủ, anh đều hành hạ, dằn vặt chị về cuốn giáo án đi mượn, đến nỗi   chị phải dặn đồng nghiệp nam đừng ai gọi điện tới nhà riêng của chị vì   bất cứ việc gì.
Cơn cuồng ghen của người chồng bệnh hoạn lên tới đỉnh điểm khi có một   lần, vì anh bị cảm nên không thể đưa đón chị đi làm về. Hôm đó, thời   tiết chuyển mùa, bão về đánh gãy cây cối, mưa gió, sấm chớp bão bùng.   Không biết làm cách nào, chị Lan đành nhờ một đồng nghiệp nam tốt bụng   kém mình 10 tuổi, vẫn xưng “cô – cháu” lai về.
Vừa đặt chân đến cổng, từ xa, chị đã nhìn thấy anh hùng hùng hổ hổ quấn   chăn đứng bên cửa sổ nhìn vợ bằng ánh mặt ngùn ngùn lửa. Một thời gian   sau, chị có thai đứa con thứ hai. Suốt 9 tháng vợ mang bầu, anh không   một lời hỏi han, động viên, chăm sóc. Mặt anh tràn đầy băng giá và bão   tố như hôm nào chứng kiến đồng nghiệp lai chị về. Đứa con chưa đầy   tháng, một hôm, uống rượu say chếnh choáng về nhà, anh lao thẳng lên   phòng túm tóc bắt ngày hôm sau chị đem đứa bé đi xét nghiệm ADN để chắc   chắn đó là con mình.
Choáng váng, chị chỉ biết gào lên kêu trời vì uất ức và đau đớn. Suốt 4   tháng chăm con, người đàn bà tội nghiệp rơi vào cơn trầm cảm sau sinh   đến nỗi người gầy rộc, xanh lét. Đau khổ, tuyệt vọng, căm giận, nhưng   chị không dám thổ lộ cùng ai vì chữ danh trong nghề sư phạm của chị là   một tài sản quý giá. Thà chịu đau khổ còn mang tiếng xấu. Nghĩ thế, chị   âm thầm chịu đựng. Cho đến khi chị đi làm, vốn đã sẵn nghi ngờ vợ ngoại   tình với đồng nghiệp, anh đã bắt chị phải “niêm phong chỗ kín” bằng  một  biện pháp đánh dấu quái đản mà trên đời có lẽ chỉ anh mới nghĩ ra.
 Chị Lan nức nở khóc trong nước mắt: “Anh ta đã dùng chỉ khâu quần tôi   lại và yêu cầu tôi không được động đến nút chỉ đó. Nếu nút chỉ đó bị đứt   thì anh sẽ không để tôi yên. Tôi đau đớn chấp nhận yêu cầu của anh vì   dù sao, như thế tôi cũng được tự do hơn. Nhưng một điều tôi chưa nghĩ   đến là chuyện vệ sinh cá nhân của mình. Nhiều hôm, ở trường hơn 5 giờ   đồng hồ, tôi muốn đi đại, tiểu tiện mà không có cách nào đi được, phải   cố nhịn về tận nhà.
Nỗi cay cực đã dày vò tôi, nó làm tôi cảm thấy mình như sống trong địa   ngục trần gian vậy… Cho đến một ngày, vì không thể điều khiển được ý   thức, nước tiểu đã tuôn ra ướt sũng quần tôi trước sự chứng kiến của   hàng chục học sinh. Tôi như rơi xuống tận cùng của sự đau khổ, đến mức   chỉ muốn chết đi vì sự nhục nhã này…”.
Sau sự việc ấy, mọi người mới biết cuộc sống địa ngục của chị Lan. Các   đoàn thể trong nhà trường, các thầy cô, bạn bè đã đến nhà để động viên,   khuyên nhủ chồng chị. Nhưng tất cả sự cố gắng của mọi người càng làm  cho  chồng chị nghĩ rằng phải “bảo vệ” vợ mình chắc chắn hơn trước thị  phi  xấu xa của người đời. Chị đã đề nghị anh ly dị, nhưng ngay lập tức  anh  lao đầu vào tường làm máu chảy đầm đìa và nói rằng, nếu chị còn  nhắc đến  chuyện đó thì anh ấy sẽ chết. Anh thề là sẽ cùng sống và cùng  chết với  chị đến hết cuộc đời này.
Chứng kiến câu chuyện đau lòng của chị Lan, chuyên gia tư vấn tâm lý   nhận thấy rằng, đòn “khâu quần” của anh Đức không phải là hành động đấm   đá, bạo hành thông thường, nhưng anh ta đã xâm phạm đến sức khỏe và  thân  thể, xúc phạm nhân phẩm của chị khi không có một chút niềm tin nào  nơi  vợ, và khống chế bằng cách hết sức vô lý và thô bạo.
Vì thế, chị Lan phải phản đối một cách mềm dẻo và cương quyết. Hãy giúp   anh ấy hiểu rằng, đó là cách làm mất đi tình yêu nhanh nhất, mất cả sự   tin yêu và việc khâu quần là sự xúc phạm nghiêm trọng không thể được   phép tái diễn. Nếu anh ấy không chấp nhận thì chị có thể thông báo rằng   anh đã vi phạm luật và anh có thể bị pháp luật xử lý. Hiểu thêm về  quyền  bảo vệ thân thể và nhân phẩm của mình, chị Lan như thấy được tiếp  thêm  sức mạnh để bảo vệ hạnh phúc mong manh của gia đình.