Vùng lõi của Phong Nha- Kẻ Bàng cũng đang bị xâm hại nghiêm trọng bởi   tình trạng săn bắt thú rừng cung cấp cho các nhà hàng đặc sản. 
Nhan nhản quán thịt khỉ
      Thoát khỏi vùng mỏ đá đầy ẩn họa, ra đến đường Hồ Chí Minh, nhân  mối  gợi ý đi ăn đặc sản rừng: “Không phải tôi tham thanh, chuộng lạ mà  tôi  muốn cho nhà báo biết ở đây người ta đang ứng xử với di sản như thế  nào  thôi” - anh ta thanh minh.
      Nhà hàng mà chúng tôi vào có cái biển khá to mang tên Hiền Trang,  nằm  dọc đường Hồ Chí Minh, ngay trung tâm xã Phúc Trạch. Quán khá rộng,   trưng bày nhiều gốc cây to đã được đẽo gọt rất nghệ thuật. Cô nhân  viên  dẫn chúng tôi ngồi vào chiếc bàn được đặt ở góc tối vì quán đã  chật kín  thực khách. Bàn bên cạnh là nhóm khách du lịch nói giọng Bắc.  Một người  đàn ông trong đoàn gợi ý: “Ăn cháo khỉ nhé, tôi nghe nói cháo  khỉ rất bổ  nhưng ở đây lại rất rẻ”.
      Thì ra đặc sản rừng ở đây nổi tiếng ra tận ngoài Bắc. Tôi giả vờ  vào  bếp gọi đồ ăn, ngay lập tức được bà chủ quán người thấp đậm, chừng  50  tuổi đon đả chào mời: “Bàn chú ăn cơm hay nhậu? Đặc sản nhé, ở đây  rẻ  lắm chứ không phải như những nơi khác đâu”. Không đợi tôi trả lời,  bà  chủ quán đến bên chiếc tủ lạnh chuyên dụng to đùng mở nắp, hơi lạnh  bay  lên nghi ngút. Bà chủ quán nhanh tay lần lượt xách lên mấy xâu  thịt,  giới thiệu: “Đây là thịt nai, đây là thịt heo rừng, còn đây là  thịt  khỉ... Những loại thịt này nấu kiểu gì cũng ngon, dùng để ăn cơm  hay  nhậu đều tốt”.
      Tôi đến bên tủ lạnh, ghé mắt nhìn vào. Bên trong chất đầy ắp toàn  những  thớ thịt tươi rói. Giả vờ quan tâm đến món thịt khỉ, bà chủ liền  xách  lên chiếc đùi khỉ chừng 1kg, phần da được thui qua lửa vàng ươm  đưa về  phía tôi.
    
    Theo chủ quán, nếu muốn ăn thịt khỉ hầm thì đã có sẵn phía đằng kia,   còn không bà sẽ dùng chiếc đùi này để làm món xào sả ớt, hoặc nướng lá   lốt. Thấy khách có vẻ chần chừ, bà chủ nhanh nhảu: “Chú thấy rứa chứ   không đắt đâu, cái đùi cả cân ni chỉ có 150 ngàn đồng thôi. Thịt khỉ ở   đây là rẻ nhất trong các loại thịt đặc sản đó. Hắn rẻ hơn thịt lợn   nhiều. Cân thịt lợn rừng giờ đã 350 ngàn đồng rồi đó”.
 
     
      Công khai ghi những món đặc sản rừng vào hóa đơn thanh toán tiền.
      Viết thì viết, làm chi được tui
      Thấy tôi không đụng đũa mà ngồi nhìn đĩa thịt khỉ xào sả ớt thơm  phức  qua làn khói bốc lên nghi ngút, nhân mối động viên: “Sợ à, ăn đi  một  miếng cho biết. Nói là thịt khỉ chứ chưa chắc đã là khỉ đâu. Ở đây  người  ta không phân biệt giữa vượn hay khỉ, sách đỏ, sách đen bất biết,  miễn  có tiền là được. Nhiều loài vượn quý họ bắt về, còn sống thì bán  cho  người ta làm cảnh, còn chết rồi thì thành khỉ hết, giá bán như  nhau”.
      Theo nhân mối, sở dĩ ở đây thịt khỉ rẻ hơn những thứ khác là vì họ  bắt  được quá nhiều. Những loại động vật khác thi thoảng mới có một con  nên  đắt hơn. Kể từ ngày cây huê (sưa) trong vùng Phong Nha - Kẻ Bàng  bị đào  tận gốc, trốc tận rễ, người dân trong vùng tập trung nhiều hơn  vào việc  săn bắt các loài thú rừng.
    
    Người ta thường đi thành từng nhóm, vào rừng tùy theo địa hình để có   cách bắt thú khác nhau. Cách đây hơn một tháng, có 2 chú cháu ở thôn  Na,  xã Sơn Trạch đã bị chết ngạt khi bắt thú rừng. Nhóm này có ba người   trong một gia đình. Khi đuổi được bầy vượn chui vào hang đá, họ liền  lấy  củi khô hun khói ngay cửa hang.
    
    Đến khi chắc chắn bầy vượn đã chết và khói bắt đầu tan, người chú  chui  vào hang. Mãi không thấy chú ra, đứa cháu tiếp tục chui vào... vẫn  không  ra. Ý thức được điều chẳng lành, người còn lại chạy về nhà gọi  làng  xóm. Khi vào hang, mọi người phát hiện cả hai chú cháu đều bị chết  ngạt,  nằm la liệt cùng với bầy vượn cũng đã bị chết ngạt.
      Bữa cơm xong sớm nhưng chúng tôi cố tình nán lại để c ó cơ hội hỏi   chuyện chủ quán. Mang hóa đơn tính tiền ra, với đầy đủ các danh mục,  bà  chủ cười toe toét: “Chú thấy rẻ mà ngon không? Cái đùi khỉ đó tui  cắt  một nửa xào cho chú đó, xem này, có trăm ngàn chứ mấy”.
    
    Nghe khách ngỏ ý muốn mua một con khỉ sống đưa về xuôi, bà chủ quán   đồng ý ngay nhưng bảo phải đợi để sai người về nhà mang ra. “Chú đợi   khoảng mươi phút thôi. Ngày xưa có phải khổ ri đâu chú, khỉ nhốt đầy   quán mà có ai hỏi han chi mô. Mả cha cái thằng Hoàng Nam. Cái thằng nhà   báo ấy, không biết hắn vô đây ăn khi mô, năm ngoái hắn viết một bài rứa   là anh em kiểm lâm lên làm tui đến khổ”.
 
     
      Ở Phong Nha - Kẻ Bàng, núi đang bị san, khỉ đang bị giết.
       Theo bà chủ quán, sau bài báo, các lực lượng chức năng của tỉnh  Quảng  Bình vào cuộc, kiểm tra các nhà hàng trong vùng liên tục. Tuy  nhiên,  không có một nhà hàng nào ở đây bị phạt hay bị đình chỉ kinh  doanh.
    
    “Nghe nói thằng Hoàng Nam ấy có mấy thằng bạn ở đây, hay lên chơi  lắm,  tui mà gặp thì hắn chết với tui. May mà anh em kiểm lâm ở đây quen  biết  cả, cứ có đoàn mô dưới tỉnh lên kiểm tra là anh em báo trước. Hắn  viết  thì viết chớ làm chi được tui... Chú thông cảm đợi tí thôi, anh  em họ  dặn là nên kín đáo một tí. Mả cha cái thằng nớ” - bà chủ bức xúc  chửi ra  rả.
      Lợi dụng bà chủ quán quay vào bếp, chúng tôi lặng lẽ rút lui. Trên   đường từ xã Phúc Trạch về đến Trung tâm du lịch Phong Nha, nhân mối  chỉ  cho tôi cả chục nhà hàng nằm hai bên đường Hồ Chí Minh, tất cả đều  buôn  bán đặc sản từ rừng Phong Nha - Kẻ Bàng.