Ngày xưa người ta bỏ tiền ta mua chức. Quan làng, quan thôn. Mua công khai. Tôi không dám bàn đến chuyện mua bán chức tước thời nay mà chỉ nêu lên một sự thật: tôi nhận được quá nhiều các lời mời đến nhận danh hiệu này, giải thưởng kia. Nhiều lắm. Và tôi luôn từ chối.
Danh ảo thời nàu. (Tranh minh họa)
Bạn có thể không biết nhưng các công ty truyền thông, hiệp hội,... thi nhau tổ chức các lễ trao giải. Ngay khi gơ những ḍng chữ này tôi nhận được đến 2 đề nghị nhận giải thưởng và danh hiệu!
Mô típ chung vẫn là nộp hồ sơ, xem xét, nhận giải. Lễ trao giải có lănh đạo đến dự, phát trực tiếp trên đài truyền h́nh. Không trung ương th́ địa phương. Mỗi người nhận phải đóng 1 khoản tiền. Có nơi gọi là lệ phí xét giải. Có công ty nói đó là hỗ trợ để tổ chức chương tŕnh được tốt đẹp. Ít th́ vài triệu nhiều th́ vài chục triệu.
Người nhận giải có thể là cúp vàng, cúp bạc. Cũng có khi là nhưng danh hiệu rất danh giá, nghe rất kêu. Bạn có thể không tin nhưng tôi đă từng được để nghị nhận cả giải thưởng về xuất khẩu (trong khi tôi và Công ty ḿnh chưa hề xuất khẩu ǵ cả!). Người mời nhận giải th́ cứ nằng nặng rằng tôi rất xứng đáng, rất đáng được vinh danh. Nay nghĩ lại, nếu khi đó tôi tặc lưỡi hay đang mơ màng và gật đầu th́ thật là trớ trêu.
Tự nhiên nhẩm tính, nếu chịu khó bỏ tiền ra chắc bây giờ tôi cũng có cả vài chục cúp, giải bày và treo la liệt ở cơ quan rồi. Có khi thành 1 pḥng truyền thống hoành tráng, một chiêu truyền thong hữu hiệu cũng nên. Nhưng thực ra số tiền đó mang giúp người nghèo, bệnh nhân khó khăn, hay xuất bản sách phổ biến kiến thức chắc chắn có giá trị hơn.
Mỗi người có một nghề kiếm tiền và làm giàu khác nhau nhưng cách kinh doanh giải thưởng và danh hiệu quả là thông minh. Người bán biết rằng có khá nhiều người háo danh, thích nổi tiếng, muốn làm ông nọ bà kia, muốn được khoe khoang nên đi vào thị trường này.
Mỗi lần tổ chức họ trao 100 thậm chí vài trăm giải và số tiền thu về khá lớn. Hơn nữa làm như vậy họ được cả 2: kinh doanh cũng tốt mà người nhận cũng hả hê. Có người thành khách hàng thường xuyên, năm nào cũng nhận.
Ở nhiều nước các giải thưởng rất có giá trị. Chưa nói đến những giải như Oscar hay Nobel mà những giải thưởng b́nh thường khác cũng mang lại cho người nhận một khoản tiền nho nhỏ. Người nhận danh hiệu hay cúp thực sự được vinh danh, được động viên cả vật chất lẫn tinh thần. Nhận như vậy mới xứng đáng.
Phong trào nhận giải thưởng có vẻ đang không c̣n nở rộ như xưa - lănh đạo một công ty truyền thông tâm sự với tôi. Ngày nay, cả người nhận giải lẫn những ai biết về danh hiệu đều đă rơ căn nguyên, biết về cách thức để có giải, hiểu về giá trị giải thưởng rồi. Hơn nữa thời nay nếu có mang các giải đi khoe cũng không c̣n nhiều người ngưỡng mộ như trước nữa.
Viết đến đây tôi nhớ ḿnh đă tận mắt mục sở thị chị Trưởng pḥng của 1 sở tại 1 tỉnh đă treo trang trọng trong pḥng làm việc của chị chứng chỉ tin học B và ngoại ngữ A. Đó là câu chuyện của nhiều năm về trước. Tôi thầm nghĩ, nếu ngày nay, ban tổ chức t́m được những chị như thế này chắc chắn sẽ có thêm 1 “khách hàng”. Bởi tôi đảm bảo, nếu không đủ tiền chị sẽ đi vay và nhận giải bằng được.
Có lẽ chỉ nên nhận những danh hiệu hay cúp nào mà bạn không phải đóng tiền dù là 1 ngàn đồng. C̣n nếu giải nào bạn nhận có kèm theo tiền mang về, dù cũng chỉ 1.000 đồng th́ có lẽ đó mới là giải thưởng xứng đáng.
( theo datviet )