Người đàn ông ấy cũng đỏ hoe mắt nh́n tôi, vẻ đầy bối rối.
Năm tôi học lớp 8, bố tôi bỏ đi với một người phụ nữ khác. Thời gian đó, cuộc sống của chị em tôi bị đảo lộn hoàn toàn. Trước đây, chúng tôi có một gia đ́nh hạnh phúc.
Bây giờ, gia đ́nh ấy đổ vỡ, bố bỏ đi, mẹ gồng gánh khuya sớm để nuôi 2 đứa con tuổi ăn học. Điều đáng nói là bố tôi không hề chu cấp cho chị em tôi một đồng nào. Ông đi làm, tiền bạc đều để lo cho gia đ́nh mới.
Chị em tôi c̣n bị bạn bè chê cười. Phải nói là thời gian đó, tôi khóc suốt và có ư định nghỉ học.
Mẹ là người phụ nữ vĩ đại. Bà gạt qua nỗi đau bị chồng phản bội để làm chỗ dựa về vật chất lẫn tinh thần cho chị em tôi.
Bà động viên chúng tôi cố gắng học hành, phải sống thật tốt để bố tôi phải xấu hổ khi đă bỏ rơi 2 đứa con xuất sắc. Chính những lời nói đó trở thành kim chỉ nam để chị em tôi phấn đấu.
Hiện tại, chúng tôi đều đă trưởng thành, có công việc ổn định với mức thu nhập cao. Tôi làm IT ở công ty nước ngoài, mua được nhà, xe ô tô. Em gái tôi là bác sĩ. Chị em tôi xây nhà mới, khang trang rộng răi, c̣n thuê cả người giúp việc đỡ đần mẹ chuyện nhà cửa.
3 tháng trước, bố tôi t́m về. Trước đó, chúng tôi đă nghe tin ông ấy bị vợ đánh đuổi ra khỏi nhà; phải đi thuê nhà trọ ở qua ngày. Đúng là nhân quả.
Ảnh minh họa
Ông ấy về nhà gặp mẹ tôi, xin được trở về. Chị em tôi giận dữ không cho. Ông ấy đă bỏ chúng tôi hơn 20 năm chẳng đoái hoài ǵ đến, giờ lâm nạn th́ quay về xin tha thứ. Chúng tôi không chấp nhận được.
Mẹ tôi khuyên, bảo nhà rộng răi, c̣n trống 2 pḥng, cứ để ông ấy về sống. Một bữa cơm chỉ thêm cái bát đôi đũa.
Mẹ c̣n nói bố tôi bị bệnh tim, sức khỏe yếu rồi, không thể chạy xe ôm kiếm tiền được nữa.
Dù sao ông ấy cũng là cha ruột của chúng tôi, hết t́nh th́ c̣n nghĩa. Nhưng tôi vẫn không đồng ư và bảo ông ấy rời khỏi nhà ḿnh.
Sau hôm đó, bố tôi không đến nữa.
Hôm qua, tôi đi ăn phở ở một quán mới mở được hơn 1 tháng nay. Tôi có thói quen, ăn xong sẽ tự ḿnh dọn dẹp bàn sạch sẽ, đem bát vào nơi rửa bát chứ không để nhân viên họ làm.
Lần này cũng thế. Nhưng khi tôi đem bát vào, thấy người đàn ông đang cặm cụi rửa bát mà tôi sững sờ.
Ông ấy cũng lúng túng, 2 mắt đỏ hoe, miệng lắp bắp định nói ǵ đó nhưng lại không nói được. Đó chính là bố tôi. 3 tháng trước, ông ấy đến nhà tôi, nh́n ông đă rất ốm o, nay càng thêm gầy yếu.
Không hiểu sao, trong tôi lại trào lên sự ân hận. Tôi bật khóc, bước ra khỏi quán mà ḷng rối bời.
Mẹ tôi nói đúng, nhà tôi vẫn c̣n rất rộng, pḥng ốc dư dả, ăn uống đầy đủ. Vậy mà tôi v́ hận thù đă khiến bố phải chịu cảnh đi rửa bát thuê cho người ta.
Nhưng nghĩ đến những ngày tháng ông bỏ rơi mẹ con tôi, tôi vẫn hận. Tôi có nên bàn với em gái, để ông về sống cùng với mẹ không?