Có những khoảnh khắc cả đời không thể quên được, mang theo mớ cảm xúc phức tạp vô cùng...
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đ́nh không hạnh phúc, thiếu thốn cả vật chất lẫn t́nh cảm. Chị gái tôi mất sớm, nhà chỉ c̣n ḿnh tôi ở với bố mẹ và ông bà nội.
Bố tôi là người gia trưởng, thô lỗ và bảo thủ. Tôi không nhớ nổi ḿnh đă ăn bao nhiêu trận đ̣n hồi c̣n bé. Lớn lên th́ bố không đánh bằng roi nữa, nhưng thi thoảng ông uống rượu say về mắng chửi vợ con, hoặc tôi phạm lỗi sai là ông sẽ vung tay lên tát.
Lúc tôi thi trượt đại học, bố đă thẳng tay ném hết sách vở quần áo của tôi xuống ao. Ông nội phải lặn xuống vớt đồ lên cho tôi. Sau đó mẹ và bà dúi cho tôi ít tiền, bảo xuống thành phố ở nhờ chỗ d́ út.
D́ xin cho tôi làm đủ thứ việc. Từ bưng bê, tạp vụ, lễ tân, cho đến quản lư nhà hàng. Tuy tôi không đỗ đại học nhưng chủ nhà hàng nói tôi thông minh dễ dạy, thế nên chị giao cho tôi việc quản lư và đào tạo nhân viên. Những ngày đầu chân ướt chân ráo lên thành phố, thu nhập mỗi tháng của tôi chỉ được hơn 1 triệu, cơm nước chỗ trọ có d́ út bao nuôi. Sau 4 năm nỗ lực chăm chỉ th́ lương tôi tăng lên hơn 10 triệu đồng, là con số tôi chưa bao giờ nghĩ đến.
Mỗi lần nhận lương xong, tôi gửi liền 5 triệu về cho bà và mẹ, c̣n lại th́ tằn tiện chi tiêu. Giá cả ở thành phố cái ǵ cũng đắt, mua gói xôi ăn sáng tôi c̣n phải đắn đo. Mỗi dịp lễ Tết, tôi đều rất tủi thân, nh́n cả thiên hạ được nghỉ ngơi vui chơi sum họp bên gia đ́nh c̣n ḿnh phải ở lại nhà hàng để phục vụ khách.
Rồi cuộc sống buồn tẻ của tôi bắt đầu rẽ sang chương mới khi chồng tôi xuất hiện. Anh là khách đến ăn ở nhà hàng, thấy tôi ngồi ở quầy lễ tân nên chú ư. Tôi th́ chẳng biết anh là ai, cũng không ngẩng lên nh́n lần nào, nhưng anh đă lén hỏi nhân viên quán để biết tên tuổi của tôi.
Đến khi tính hóa đơn th́ anh giả bộ xin số điện thoại của tôi để bữa sau đặt bàn cho nhanh chóng. Không ngờ khoảnh khắc đó đă giúp tôi có thêm một người bạn đời.
Ban đầu tôi rất tự ti với hoàn cảnh của ḿnh nên không dám tiến tới quan hệ t́nh cảm với anh, chỉ nói làm bạn bè với nhau th́ được. Nhưng sau đó thấy anh quá chân thành, lại quan tâm đối xử tốt với tôi, thế là tôi xiêu ḷng đồng ư.
Sau đám cưới th́ tôi dọn về ở nhà chồng. Bố chồng đă mất từ lâu nên chỉ c̣n mỗi mẹ chồng. Bà sinh muộn nên giờ chồng tôi ngoài 30 th́ bà cũng gần 70 rồi, sức khỏe cũng không được tốt lắm. Trước bà làm thợ may, giờ th́ không làm ǵ nữa, chỉ ở nhà nội trợ dọn dẹp.
Mẹ chồng tôi là người nói ít làm nhiều.
Ở với bà một thời gian, tôi nhận ra thói quen ngăn nắp và chăm chỉ của chồng tôi hoàn toàn được thừa hưởng từ mẹ. Bố mất sớm nên một ḿnh mẹ gánh vác tất cả, tuy bà không giàu có ǵ nhưng lại làm rất tốt việc nuôi dạy con trai, để anh trở thành người đàn ông tử tế như bây giờ.
Tuy gia đ́nh chồng cũng khuyết thiếu như gia đ́nh tôi, song ở đây tôi cảm nhận được sự ấm áp yên b́nh mà ḿnh chưa từng có. Không phải tôi trách móc bố mẹ ḿnh, cơ mà họ bận lo cơm áo gạo tiền quá vất vả nên không thể làm tốt vai tṛ của ḿnh được. Họ cũng không khéo léo và tinh tế như mẹ chồng tôi, chắc v́ khác biệt trong lối sống.
Tháng 1 vừa rồi, nhà chúng tôi đón thêm một thành viên mới, chính là bé Bắp con trai đầu ḷng của tôi. Từ lúc có thêm thằng bé th́ chi tiêu trong nhà tăng gấp đôi gấp ba so với trước, nhưng v́ muốn có thêm tiếng cười trẻ thơ nên chúng tôi cố gắng vượt qua áp lực kinh tế.
Trộm vía, con tôi chào đời khỏe mạnh và rất đáng yêu. Mẹ chồng tôi mê thằng bé lắm, bà coi Bắp là may mắn của gia đ́nh, có bao nhiêu hi vọng bà đều gửi gắm vào nó cả.
Thế nhưng cuộc đời chẳng ai biết trước ngày mai. Đùng cái nghỉ Tết xong th́ chồng tôi mất việc. Chồng tôi vội vă đi xin việc ở nơi khác, nhưng anh hơn 30 tuổi rồi nên nhiều thứ không dễ dàng.
Thấy chồng u uất nằm nhà mà tôi cũng xót. Tiền tiết kiệm chẳng có nhiều, nếu anh không t́m được việc ngay th́ gia đ́nh tôi sẽ lao đao lắm, bởi nuôi mỗi Bắp thôi đă tốn kém vô cùng.
Những bữa cơm chung của cả nhà không c̣n vui vẻ như trước nữa. Chồng tôi im lặng cả ngày, cắm đầu vào điện thoại để t́m việc khắp nơi. Thi thoảng anh gọi điện xong lại ra ban công hút thuốc, tôi biết là chồng lại bị người ta từ chối rồi.
Khoảng 1 tuần nay, tôi phát hiện ra mẹ chồng cứ nửa đêm lại rời nhà đi đâu đó, tầm 2-3h sáng mới trở về. Cứ ru cháu ngủ say xong nh́n vợ chồng tôi yên giấc là bà lại nhẹ nhàng mặc áo khoác ra ngoài. Lúc đầu tôi tưởng mẹ đi dạo hóng gió hoặc làm ǵ đó, bởi bà có tuổi rồi nên khó ngủ, hay lọ mọ đêm khuya. Nhưng không, bà dắt hẳn xe đạp đi ra đường.
Đến đêm ngày thứ 4 th́ tôi quyết định bám theo xem mẹ chồng đi đâu.
Mưa gió rét mướt như này, có ai dở hơi ṃ ra đường lúc đêm khuya chứ. Bà đạp xe khá chậm nên tôi đi bộ đuổi theo được, quanh co chừng 3 con phố th́ bà dừng lại ở một quán nhậu. Rồi sau đó bà xắn tay áo lên, đeo găng và... ngồi rửa một núi bát đĩa.
Hóa ra mẹ chồng đi rửa bát thuê. Tôi biết bà đau khớp nên không ngồi lâu được, cứ một lát bà lại đứng dậy vươn vai. Người ta tốt bụng lấy cho bà cái ghế con để ngồi, bà rửa liên tục 5-6 chậu bát bẩn ngập mặt rồi mới lên xe rời khỏi quán.
Tôi vừa quay đầu cắm cổ chạy về trước vừa rơi nước mắt v́ thương mẹ. Nh́n bà ngồi trên vỉa hè ướt nhẹp, đội mưa rửa bát giữa đám đông ăn uống ầm ĩ, tôi cảm nhận được cơn lạnh cóng buốt tay khi nhúng vào chậu nước suốt mấy tiếng đồng hồ.
Bảo sao dạo này mẹ chồng hay ngủ ngày với Bắp. Chắc bà cũng mệt mỏi lắm, nhưng tôi biết v́ sao bà lại giấu các con để làm ngoài. Bà thương con trai thất nghiệp nên mới t́m cách kiếm thêm tiền hỗ trợ chúng tôi.
Chẳng có việc ǵ phù hợp với người già hơn là rửa bát, nhưng tiền công nhiều lắm cũng chỉ được vài triệu bạc. Tôi thương mẹ đến thắt cả ruột gan, rối bời lên v́ không biết khuyên bà dừng công việc đó lại hay giả bộ như không biết ǵ?...
VietBF@sưu tập
|
|