Mỗi độ tháng Giêng về, gia đ́nh tôi lại ch́m trong những cuộc căi vă. Nguyên nhân không ǵ khác ngoài việc vợ tôi dốc toàn bộ thời gian và tiền bạc vào việc cúng bái.
Mỗi dịp đầu năm mới, nhiều người lại bận rộn cúng bái với hy vọng có thể giải trừ hạn ách, đón nhận may mắn, tài lộc. Không ít người v́ quá cuồng tín mà rơi vào cảnh trầm mê, hao tốn tiền của, ảnh hưởng tới sức khỏe, tinh thần của bản thân và cả gia đ́nh.
Tôi hiểu và tôn trọng tín ngưỡng của cô ấy. Việc đi chùa cầu an là b́nh thường, tôi chưa bao giờ phản đối. Nhưng vợ tôi không dừng lại ở đó. Cô ấy thường xuyên đi xem bói, đọc thông tin về sao hạn, rồi khẳng định rằng cả gia đ́nh đang bị sao xấu “chiếu mệnh”, cần phải giải hạn để được b́nh an.
Không chỉ tới một nơi, vợ tôi c̣n muốn đi nhiều nơi để cầu khấn. Ngoài việc về quê ngoại, cô ấy c̣n yêu cầu tôi đưa cả nhà về quê nội và làm lễ ngay ở nơi đang sống.
Ảnh minh họa: VietNamNet
Năm nào cũng vậy, 3 nơi, 3 lần lễ bái đều rất hoành tráng và tốn kém. Tiền đi lại, tiền mua lễ vật, tiền gửi thầy, tất cả đều là những khoản chi không nhỏ. Khi không đủ tiền, vợ tôi sẵn sàng đi vay để làm lễ.
Tôi không thể chấp nhận được việc này và đă nhiều lần lớn tiếng phản đối. Vợ tôi cho rằng tôi không có ḷng thành, không tôn trọng cô ấy và việc thờ cúng, điều này là không tốt, sẽ càng khiến “bề trên phật ư”.
Nghe đến đây, tôi thực sự ngán ngẩm. Tôi cảm thấy chuyện cuồng tín đă ngấm sâu vào máu của vợ. Cả tháng Giêng, cô ấy xin nghỉ phép liên tục, chỉ dành thời gian cho việc này. Khi tôi trách mắng, vợ bảo: "Mất việc cũng được nhưng phải giải hạn".
Mỗi lần đề cập đến vấn đề này, chúng tôi lại căi nhau. Chuyện không chỉ của năm nay mà của nhiều năm trước. Tôi cảm giác, cấp độ cuồng tín của vợ ngày một tăng. Cô ấy ngày càng đổ tiền, công sức và thời gian nhiều hơn cho việc này. Có lúc mải mê chạy chỗ này chỗ kia để cầu cúng, vợ quên cả đón con.
Tôi lo lắng cho tài chính gia đ́nh và tương lai của các con. Tôi mong muốn vợ hiểu rằng, việc cầu an là tốt nhưng không nên quá lăng phí tiền bạc.
Mấy hôm nay, gia đ́nh tôi căng thẳng thực sự. Tôi thậm chí c̣n dọa nếu vợ cứ thế này, tôi và các con sẽ dọn ra ngoài ở riêng, cho vợ một ḿnh thuận tiện lễ lạt. Nhưng cô ấy vẫn thờ ơ: “Anh thích làm ǵ th́ làm”. Cô ấy mặc kệ tôi giận, chỉ lo việc của ḿnh.
Từ lúc đó, vợ chồng tôi không nói với nhau câu nào nữa. Con cái thấy mẹ như vậy cũng không muốn giao tiếp.
Sáng hôm kia, trước khi đi ra ngoài, cô ấy chỉ ráo hoảnh một câu: “Em đi việc của em, anh và các con tự lo cho nhau, đừng đợi em làm ǵ. Việc này anh không cản được em đâu. Em phải làm th́ tâm mới tịnh được”.
Cứ tiếp diễn thế này, tôi thực sự rất mệt mỏi. Năm nào, cứ đến độ tháng Giêng là tôi lại muốn ly hôn…