Buổi  lễ đăng quang trên sân Vinh như dành riêng cho người xứ Nghệ sau 90+4  phút nghẹt thở đến tận giây cuối. Buổi lễ đấy có rất nhiều nụ cười và sự  điên dại trong ngây ngất của nhiều người nhưng có hai nhân vật từng là  thần tượng của bóng đá Việt Nam lại như lẩn tránh buổi lễ đấy: Phạm Văn  Quyến và Lê Công Vinh…
Cả Văn Quyến lẫn Công Vinh đều là tiền đạo và có rất nhiều kỷ niệm gắn  chặt với sân Vinh. Họ trưởng thành từ cái nôi bóng đá xứ Nghệ nhưng mỗi  người lại phát triển theo mỗi hoàn cảnh khác nhau.
Sân Vinh…
Một buổi chiều năm 2009, sân Vinh nắng như đổ lửa nhưng khán giả đến sân  rất đông vì muốn chứng kiến lễ trao Quả bóng vàng năm 2008 cho Lê Công  Vinh. Chiều hôm ấy, nhân vật chính Lê Công Vinh một mình bước ra giữa  sân, tiến lên phía trước và giơ cao quả bóng vàng trước tiếng vỗ tay reo  hò ầm ĩ của khán giả. Những tiếng hô vang “Công Vinh! Công Vinh!” theo  nhịp càng làm nhân vật chính thêm hạnh phúc và đáp trả với tấm lòng của  người hâm mộ giành cho anh.
Cùng thời điểm đấy, khi Vinh được tôn vinh ngay trên thánh địa Vinh  nhiều kỷ niệm thì Phạm Văn Quyến ngồi với những người bạn rất thân ở  quán cà phê quen thuộc gần sân bóng. Quyến biết buổi lễ ấy để tôn vinh  Công Vinh và đã cố tình nán lại không vào sân sớm. Quyến cố tránh chứng  kiến giây phút ấy. Giây phút mà 5 năm trước Quyến đã từng hưởng trọn  những vinh quang đấy ở tuổi 19 với danh hiệu Quả bóng vàng 2003.
Sân Vinh với Quyến có rất nhiều kỷ niệm. Cái sân mà Quyến từng thập thò  sau bảng quảng cáo đi nhặt bóng cho lứa đàn anh như Hữu Thắng, Văn Sỹ  Hùng, Ngô Quang Trường… thi đấu và len lén học lóm những động tác lẫn  tiểu xảo của các đàn anh. Cái sân đấy Quyến từng tung tăng khi lứa U.14  rồi U.15 thỉnh thoảng được vào tập.
Cho đến tuổi 16, kể từ sau vòng chung kết U.16 châu Á, Quyến đã là một  phần của cái sân Vinh đấy. Người ta đến sân Vinh và nói rất nhiều về số  10 trong màu áo đội tuyển lẫn đội Sông Lam. Người ta bàn rất sâu về cái  cổ chân của “thằng Béo” rất to và cũng rất ngoan. Cái cổ chân mà có  những buổi tập thôi, khán giả Vinh cứ suýt soa mỗi khi “thằng béo” vê  quả bóng dưới gan bàn chân và xoay xoay rồi tì đè loại các đối thủ thật  dễ dàng…
 
                           |  | 
                      | Quyến thẹn thùng ẩn phía sau trên bục nhận huy chương (hàng sau thứ hai, quần số 10). Ảnh: QUANG THẮNG | 
      
 
Trong khi Quyến là một phần của sân Vinh thì Công Vinh kiên trì tìm chỗ  đứng dù ở lứa U cùng tuổi Vinh đã là “sao”. Ở đội Sông Lam, Vinh chấp  nhận có lúc là cái bóng của Văn Quyến. Khoảng cách giữa số 9 và số 10  với Vinh nhiều lúc cảm nhận rất gần mà cũng rất xa nhất là khi từ đội  Sông Lam rồi lên tuyển và cứ mài mòn ở ghế dự bị. Bằng chứng là có lần  Vinh lao cả đầu vào tường trước sự can ngăn của nhiều người. Điều mà  Vinh không lý giải nhưng những người gần Vinh lại bảo “Nó ức chế vì phấn  đấu cật lực mà không có suất ở đội hình chính!”.
Đã có lúc người hâm mộ sân Vinh đứng dậy tán thưởng cho bàn thắng của  Công Vinh khi hiếm hoi nhận được đường chuyền của Văn Quyến nhưng thời  điểm đấy Vinh vẫn hiểu số 9 không thể là số 10 đã ăn trong tiềm thức của  nhiều người.
Và những trận chung kết…
Đêm 28-12-2008, khi Lê Công Vinh ghi bàn thắng quý hơn vàng đưa bóng đá  Việt Nam đi vào lịch sử với chiếc cúp vô địch Đông Nam Á thì Quyến đang ở  Hà Nội. Quyến nhận được vé từ các đồng đội cũ gửi tặng rất sớm nhưng  không dám đến sân Mỹ Đình. Quyến chọn cái cách xem trận chung kết lịch  sử đấy bằng cách ngồi một góc khuất trong quán cà phê ở Hà Nội xem trực  tiếp qua tivi. Khi các đồng đội cũ của mình nâng cúp vàng AFF, Quyến vẫn  ngồi lặng ở quán với nhiều cảm xúc trái chiều và trên tay vẫn cầm chiếc  vé ở tầng hai khán đài A.
Đêm ấy, khi mọi người xuống đường mừng chiến thắng lịch sử của bóng đá  Việt Nam và đội tuyển đang ngây ngất ở khuôn viên khách sạn thì Quyến  bắt xe đi vội đến cổng khách sạn chia vui cùng các đồng đội cũ và vội vã  đi. Hình như Quyến ý thức được rằng, ở đó không có chỗ cho mình…
Đêm đấy, Công Vinh nhận được rất nhiều lời tán tụng. Hoa, tin nhắn, điện thoại reo tới tấp cùng những lời chúc mừng…
 
                           |  | 
                      | Công Vinh khó khăn trong trận chung kết trên sân Vinh chống lại các đồng đội cũ của mình. Ảnh: QUANG THẮNG | 
      
 
Có ai ngờ cuộc đời lại đưa đẩy Quyến và Vinh phải đối đầu nhau trong  trận “chung kết” trên sân Vinh. Một trận đấu mà Quyến biết chắc mình chỉ  là người thừa trên ghế dự bị vì làm gì có chỗ cho số 10 ngày nào ở đội  hình chính trong trận đấu mà 10 năm sau bóng đá Nghệ An mới có cơ hội  đoạt cúp vàng trên sân Vinh.
Với Vinh thì đấy lại là trận đấu nhiều cảm xúc. Vinh thèm cái cảm xúc  được đăng quang ở sân Vinh dù là trong đội bóng Hà Nội T&T đối đầu  với đội bóng quê hương của Vinh. Đơn giản bởi một lẽ sau “vụ án” vái  sống trọng tài, Vinh liên tục gặp nạn cùng lúc đội bóng thăng hoa khi  không có Vinh. Bây giờ thì Vinh trở lại cùng với sức sống mới của Hà Nội  T&T và chỉ còn một bước chân là bảo vệ được chức vô địch. Với Vinh  thi đấu để chống lại các đồng đội cũ trên cái sân mình từng trưởng thành  thật khó.
Quyến thì đến sân với cảm xúc khác. Vẫn số 10 nhưng chiếc áo giờ chật  chội cả về nghĩa đen với nghĩa bóng với anh. Quyến dã quen cái cảm giác  giam mình ở khu kỹ thuật như một người thừa nên càng thèm cái cảnh được  tung tăng với bóng giữa một rừng khán giả xứ Nghệ chuẩn bị cho lễ đăng  quang.
Sân Vinh hôm ấy đăng quang và ngập tràn niềm vui mà không cần số 10. Lễ  đăng quang mà Quyến thẹn thùng đứng phía sau chứng kiến các đồng đội trẻ  vui mừng chọc phá nhau.
Sân Vinh hôm đấy có còn ai nhớ đến Công Vinh dù ở đội tuyển anh vẫn là trung phong không thể thiếu.
Đêm không ngủ ở thành Vinh chắc chắn vẫn có hai người con của bóng đá thành Vinh trằn trọc vì những cảm xúc trái ngược.
Bóng đá vốn là cuộc đời mà cuộc đời thì không bao giờ ngoảnh mặt với  những ai nỗ lực để đi lên. Hy vọng cả Vinh với Quyến đều không trọn vẹn  trong trận “chung kết” đấy nhưng vẫn cố gắng và nỗ lực vươn lên sau khi  gặm nhấm nỗi đau trận “chung kết”.
                           Theo 24H