HOME-Au
HOME-Au
24h
24h
USA
USA
GOP
GOP
Phim Bộ
Phim Bộ
Videoauto
VIDEO-Au
Home Classic
Home Classic
Donation
Donation
News Book
News Book
News 50
News 50
worldautoscroll
WORLD-Au
Breaking
Breaking
 

Go Back   VietBF > Others (Closed Forums) > Archive - Old News 2012 (closed)

 
 
Thread Tools
Default Người mẹ đi bằng tay đưa con vào đại học
Old 12-24-2012   #1
woaini1982
R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
 
woaini1982's Avatar
 
Join Date: Jul 2008
Posts: 24,000
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 0 Post(s)
Rep Power: 42
woaini1982 Reputation Uy Tín Level 1woaini1982 Reputation Uy Tín Level 1
Trong căn nhà vỏn vẹn 10m2, tôi ấn tượng với người phụ nữ ấy bởi cặp mắt rạng ngời hy vọng. Hơn 14 năm qua, chị một mình nuôi nấng người con trai duy nhất vào đại học.

Chị là Phạm Thị Khời, 42 tuổi, bị liệt cả hai chân, trú tại cụm dân cư số 4, phường Hòa Nghĩa, Dương Kinh, Hải Phòng.

Sinh năm 1972 trong một gia đình thuần nông ở Hải Phòng, thời trẻ, chị Phạm Thị Khời cũng nhanh nhẹn và hoạt bát như bao người con gái khác. Đến tuổi cập kê, chị lập gia đình và sinh được một cậu con trai kháu khỉnh. Tưởng rằng những ngày tháng hạnh phúc đó sẽ êm ả trôi đi nhưng trớ trêu thay, cuộc đời như con tạo xoay vần, một biến cố kinh hoàng đã ập xuống biến chị thành một người tàn phế.



Cậu sinh viên Nguyễn Thành Luân chăm sóc mẹ liệt 2 chân

Biến cố cuộc đời

Sau khi lập gia đình, cuộc sống ngày càng khó khăn, chồng chị trở nên cục cằn và nhu nhược. Trong một lần không kiềm chế được tức giận, anh ta đã thẳng tay bạo hành làm chị bị va đập mạnh xuống đường và ngất lịm đi. Kết quả chẩn đoán tạm thời xác định chị bị ảnh hưởng dây thần kinh. Thời đó, cơ sở vật chất còn thiếu thốn, kèm theo suy nghĩ chủ quan nên chị chỉ tiêm kháng sinh và về nhà uống thuốc.

Nửa tháng sau, thấy chân tay tê cứng, cử động khó khăn, chị Khời mới đi chiếu chụp tại bệnh viện thành phố. Các bác sĩ cho biết, chị bị chấn thương cột sống, liệt cả hai tay, hai chân. Dù gia đình đã chạy vạy vay mượn khắp nơi cho chị chữa bệnh nhưng kết quả vẫn không khả quan. Từ đó, chị với chiếc xe lăn là bạn.

Sau biến cố đầy nước mắt, người phụ nữ ấy luôn mang trong mình một nỗi mặc cảm khi gặp phải những ánh mắt soi mói của người đời. Chị thấy hận chồng chị, người gây ra sự cố nhưng đã bỏ rơi chị trong bệnh viện để đi lấy vợ khác. Chuyển ra căn nhà nhỏ hẹp gần bờ sông, hai mẹ con chị Khời sống nương tựa vào nhau.

Dường như bao nhọc nhằn, lo toan đều đè nặng lên đôi vai ốm yếu, bệnh tật của người phụ nữ bất hạnh ấy. Ngậm ngùi dùng vạt áo lau vội những giọt nước mắt đang ứ đọng, giọng chị lạc đi: "Nhìn đứa con thơ bé bỏng, có cha mà như không, tôi lại thấy tim mình đau nhói. Thương đứa con côi cút, tôi nhủ lòng gắng gượng, bươn chải, vật lộn với cuộc sống bằng đôi tay còn lại của mình”.

Tưởng rằng hoàn cảnh cùng cực đó có thể vùi lấp đi ý chí của con người, nhưng rồi cuộc sống gắn liền với chiếc xe lăn chỉ có thể cản bước người phụ nữ này trong việc di chuyển chứ không cản nổi ý chí mạnh mẽ và lòng yêu con tha thiết của chị.

Để có tiền nuôi con, chị mua thêm đàn gà, nuôi lấy trứng, lấy thịt bán cho hàng xóm, láng giềng. Chị tâm sự: "Hằng ngày con trai đi học, không có người đỡ đần, tôi phải cặm cụi tự đẩy xe lăn, có khi phải bò lết từng bước để lấy thức ăn, nước uống chăm đàn gà. Cố gắng duy trì, mỗi tháng tôi cũng gom góp được khoảng 500 nghìn đồng, chỉ đủ nộp tiền học phí cho con".

Cuộc sống luôn chứa đựng những điều kỳ diệu, thượng đế ban tặng cho chị một đứa con trai thông minh, ngoan ngoãn và hiếu thảo hết mực. Từ khi 9 tuổi, cậu bé Nguyễn Thành Luân đã chăm chỉ đi mót thóc rơi ngoài đồng về cho mẹ nuôi gà. 10 năm liền đạt danh hiệu học sinh giỏi, Luân luôn được thầy cô, bạn bè ca ngợi.

Ngoài thời gian học trên lớp, Luân còn đảm nhiệm hết các công việc nhà để đỡ đần mẹ. Đêm khuya khi mẹ đã ngủ say, cậu mới tranh thủ thắp đèn ôn bài. Không phụ công mẹ tần tảo nuôi dạy, tốt nghiệp phổ thông, Luân thi đỗ vào Trường đại học Hàng hải với điểm số cao. Nhìn con trai gầy gò, xanh xao cầm trên tay tờ giấy báo nhập học, chị Khời vui sướng mà chực trào nước mắt.

Sức mạnh của tình mẫu tử

Nghe câu chuyện cuộc đời của chị Khời mà tôi thấy khâm phục sự chịu thương, chịu khó của chị. Trong căn nhà lụp xụp, hai mẹ con chị nương tựa vào nhau để sống. Cái ngột ngạt, nóng bức khi hè đến và cảnh co ro, tím tái khi đông về dường như đã trở thành lẽ thường tình. Số tiền gần 500 nghìn đồng chị kiếm được mỗi tháng cũng chỉ đủ rau, mắm tằn tiện qua ngày. Học phí của Luân hoàn toàn phụ thuộc vào số tiền trợ cấp 180.000 đồng dành cho hộ nghèo tại địa phương và một khoản tiền ít ỏi do họ hàng góp lại.

Trong ngần ấy năm, nhiều lúc chị Khời cũng thấy nản chí, buồn tủi, cô đơn, thậm chí là muốn chết. Nhưng chị nghĩ rằng mình không thể quanh quẩn trong sự bi quan đó mà phải sống vì con, vì niềm hy vọng cuối cùng của đời chị. Những nỗi vất vả, nhọc nhằn đều hằn lên gương mặt đầy khắc khổ, lo âu, nhưng chỉ riêng trong ánh mắt người phụ nữ ấy là luôn cháy rực một nghị lực sống đầy kiêu hãnh. Hình ảnh người đàn bà liệt nửa người từng ngày cố gắng gồng mình nuôi con ăn học giờ đã không còn xa lạ gì với những người dân phường Hòa Nghĩa.


Đứa con trai hiếu thảo là khởi đầu cho một hạnh phúc nhỏ nhoi và vô cùng bình dị của người phụ nữ tật nguyền. Đó là quà tặng xứng đáng cho những con người luôn biết vươn lên trong cuộc sống, dù có phải trải qua những biến cố khổ đau. Dù còn cả một chặng đường dài trước mắt nhưng chị Khời thấy rằng, cuộc đời này chẳng có gì đáng quý hơn niềm hạnh phúc được chắt lọc và đánh đổi từ những đau thương mà ông trời dành cho mỗi người như là định mệnh.

Kiệt quệ vì liên tục nhập viện



Đôi bàn tay không được khỏe mạnh này nhiều lúc phải thay đôi chân teo tóp

Mất đi 70% sức khỏe, chị Khời chỉ nằm được một chỗ với đôi chân thêm teo tóp mỗi ngày. Tất cả mọi hoạt động, chị đều nhờ vào đôi bàn tay cũng không được mấy linh hoạt của mình. Gần đây nhất, vào tháng 7/2012, chị đã phải nhập viện đến 3 lần. Số tiền dành dụm được bấy lâu nay đều đổ dồn vào chữa bệnh cho chị khiến gia cảnh càng kiệt quệ.

Bị bỏ đói vẫn quyết đòi tài sản

Nhận thức được hoàn cảnh, chị Khời quyết không để mình phải chịu thiệt thòi. Chị làm đủ mọi cách đòi lại tài sản của mình kể cả khi bị nhốt và bỏ đói mấy ngày ròng rã ở nhà chồng. May thay, nhờ có chính quyền địa phương can thiệp, chị đã giành lại được chút ít vốn liếng đủ để trang trải tạm thời và nuôi đứa con trai khờ dại chưa đầy 10 tuổi.

Theo Dòng Đời
woaini1982_is_offline  
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	1.jpg
Views:	10
Size:	45.8 KB
ID:	433118  
Old 12-27-2012   #2
vuitoichat
R11 Tuyệt Thế Thiên Hạ
 
Join Date: Jan 2008
Posts: 148,911
Thanks: 11
Thanked 14,098 Times in 11,259 Posts
Mentioned: 3 Post(s)
Tagged: 1 Thread(s)
Quoted: 44 Post(s)
Rep Power: 184
vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10
vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10vuitoichat Reputation Uy Tín Level 10
Default Người mẹ đi bằng tay đưa con vào đại học

(ĐVO) - Trong căn nhà vỏn vẹn 10m2, tôi ấn tượng với người phụ nữ ấy bởi cặp mắt rạng ngời hy vọng. Hơn 14 năm qua, chị một mình nuôi nấng người con trai duy nhất vào đại học.

Chị là Phạm Thị Khời, 42 tuổi, bị liệt cả hai chân, trú tại cụm dân cư số 4, phường Hòa Nghĩa, Dương Kinh, Hải Phòng.

Sinh năm 1972 trong một gia đình thuần nông ở Hải Phòng, thời trẻ, chị Phạm Thị Khời cũng nhanh nhẹn và hoạt bát như bao người con gái khác. Đến tuổi cập kê, chị lập gia đình và sinh được một cậu con trai kháu khỉnh.

Tưởng rằng những ngày tháng hạnh phúc đó sẽ êm ả trôi đi nhưng trớ trêu thay, cuộc đời như con tạo xoay vần, một biến cố kinh hoàng đã ập xuống biến chị thành một người tàn phế.

Biến cố cuộc đời

Cậu sinh viên Nguyễn Thành Luân chăm sóc mẹ liệt 2 chân

Sau khi lập gia đình, cuộc sống ngày càng khó khăn, chồng chị trở nên cục cằn và nhu nhược. Trong một lần không kiềm chế được tức giận, anh ta đã thẳng tay bạo hành làm chị bị va đập mạnh xuống đường và ngất lịm đi.

Kết quả chẩn đoán tạm thời xác định chị bị ảnh hưởng dây thần kinh. Thời đó, cơ sở vật chất còn thiếu thốn, kèm theo suy nghĩ chủ quan nên chị chỉ tiêm kháng sinh và về nhà uống thuốc.

Nửa tháng sau, thấy chân tay tê cứng, cử động khó khăn, chị Khời mới đi chiếu chụp tại bệnh viện thành phố. Các bác sĩ cho biết, chị bị chấn thương cột sống, liệt cả hai tay, hai chân. Dù gia đình đã chạy vạy vay mượn khắp nơi cho chị chữa bệnh nhưng kết quả vẫn không khả quan. Từ đó, chị với chiếc xe lăn là bạn.

Sau biến cố đầy nước mắt, người phụ nữ ấy luôn mang trong mình một nỗi mặc cảm khi gặp phải những ánh mắt soi mói của người đời. Chị thấy hận chồng chị, người gây ra sự cố nhưng đã bỏ rơi chị trong bệnh viện để đi lấy vợ khác. Chuyển ra căn nhà nhỏ hẹp gần bờ sông, hai mẹ con chị Khời sống nương tựa vào nhau.

Dường như bao nhọc nhằn, lo toan đều đè nặng lên đôi vai ốm yếu, bệnh tật của người phụ nữ bất hạnh ấy. Ngậm ngùi dùng vạt áo lau vội những giọt nước mắt đang ứ đọng, giọng chị lạc đi: "Nhìn đứa con thơ bé bỏng, có cha mà như không, tôi lại thấy tim mình đau nhói. Thương đứa con côi cút, tôi nhủ lòng gắng gượng, bươn chải, vật lộn với cuộc sống bằng đôi tay còn lại của mình”.

Tưởng rằng hoàn cảnh cùng cực đó có thể vùi lấp đi ý chí của con người, nhưng rồi cuộc sống gắn liền với chiếc xe lăn chỉ có thể cản bước người phụ nữ này trong việc di chuyển chứ không cản nổi ý chí mạnh mẽ và lòng yêu con tha thiết của chị.

Để có tiền nuôi con, chị mua thêm đàn gà, nuôi lấy trứng, lấy thịt bán cho hàng xóm, láng giềng. Chị tâm sự: "Hằng ngày con trai đi học, không có người đỡ đần, tôi phải cặm cụi tự đẩy xe lăn, có khi phải bò lết từng bước để lấy thức ăn, nước uống chăm đàn gà. Cố gắng duy trì, mỗi tháng tôi cũng gom góp được khoảng 500 nghìn đồng, chỉ đủ nộp tiền học phí cho con".

Cuộc sống luôn chứa đựng những điều kỳ diệu, thượng đế ban tặng cho chị một đứa con trai thông minh, ngoan ngoãn và hiếu thảo hết mực. Từ khi 9 tuổi, cậu bé Nguyễn Thành Luân đã chăm chỉ đi mót thóc rơi ngoài đồng về cho mẹ nuôi gà. 10 năm liền đạt danh hiệu học sinh giỏi, Luân luôn được thầy cô, bạn bè ca ngợi.

Ngoài thời gian học trên lớp, Luân còn đảm nhiệm hết các công việc nhà để đỡ đần mẹ. Đêm khuya khi mẹ đã ngủ say, cậu mới tranh thủ thắp đèn ôn bài. Không phụ công mẹ tần tảo nuôi dạy, tốt nghiệp phổ thông, Luân thi đỗ vào Trường đại học Hàng hải với điểm số cao. Nhìn con trai gầy gò, xanh xao cầm trên tay tờ giấy báo nhập học, chị Khời vui sướng mà chực trào nước mắt.

Sức mạnh của tình mẫu tử

Nghe câu chuyện cuộc đời của chị Khời mà tôi thấy khâm phục sự chịu thương, chịu khó của chị. Trong căn nhà lụp xụp, hai mẹ con chị nương tựa vào nhau để sống. Cái ngột ngạt, nóng bức khi hè đến và cảnh co ro, tím tái khi đông về dường như đã trở thành lẽ thường tình.

Số tiền gần 500 nghìn đồng chị kiếm được mỗi tháng cũng chỉ đủ rau, mắm tằn tiện qua ngày. Học phí của Luân hoàn toàn phụ thuộc vào số tiền trợ cấp 180.000 đồng dành cho hộ nghèo tại địa phương và một khoản tiền ít ỏi do họ hàng góp lại.

Trong ngần ấy năm, nhiều lúc chị Khời cũng thấy nản chí, buồn tủi, cô đơn, thậm chí là muốn chết. Nhưng chị nghĩ rằng mình không thể quanh quẩn trong sự bi quan đó mà phải sống vì con, vì niềm hy vọng cuối cùng của đời chị. Những nỗi vất vả, nhọc nhằn đều hằn lên gương mặt đầy khắc khổ, lo âu, nhưng chỉ riêng trong ánh mắt người phụ nữ ấy là luôn cháy rực một nghị lực sống đầy kiêu hãnh.

Hình ảnh người đàn bà liệt nửa người từng ngày cố gắng gồng mình nuôi con ăn học giờ đã không còn xa lạ gì với những người dân phường Hòa Nghĩa.

Đứa con trai hiếu thảo là khởi đầu cho một hạnh phúc nhỏ nhoi và vô cùng bình dị của người phụ nữ tật nguyền. Đó là quà tặng xứng đáng cho những con người luôn biết vươn lên trong cuộc sống, dù có phải trải qua những biến cố khổ đau.

Dù còn cả một chặng đường dài trước mắt nhưng chị Khời thấy rằng, cuộc đời này chẳng có gì đáng quý hơn niềm hạnh phúc được chắt lọc và đánh đổi từ những đau thương mà ông trời dành cho mỗi người như là định mệnh.
Kiệt quệ vì liên tục nhập viện

Đôi bàn tay không được khỏe mạnh này nhiều lúc phải thay đôi chân teo tóp

Mất đi 70% sức khỏe, chị Khời chỉ nằm được một chỗ với đôi chân thêm teo tóp mỗi ngày. Tất cả mọi hoạt động, chị đều nhờ vào đôi bàn tay cũng không được mấy linh hoạt của mình. Gần đây nhất, vào tháng 7/2012, chị đã phải nhập viện đến 3 lần. Số tiền dành dụm được bấy lâu nay đều đổ dồn vào chữa bệnh cho chị khiến gia cảnh càng kiệt quệ.


Bị bỏ đói vẫn quyết đòi tài sản

Nhận thức được hoàn cảnh, chị Khời quyết không để mình phải chịu thiệt thòi. Chị làm đủ mọi cách đòi lại tài sản của mình kể cả khi bị nhốt và bỏ đói mấy ngày ròng rã ở nhà chồng. May thay, nhờ có chính quyền địa phương can thiệp, chị đã giành lại được chút ít vốn liếng đủ để trang trải tạm thời và nuôi đứa con trai khờ dại chưa đầy 10 tuổi.
Theo Dòng Đời
vuitoichat_is_offline  
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	images1164499_Nguoi_me_di_bang_tay_dua_con_vao_dai_hoc_DatViet.vn_1.jpg
Views:	11
Size:	54.7 KB
ID:	433692  
Old 12-28-2012   #3
Song Song
R5 Cao Thủ Thượng Thừa
 
Join Date: Oct 2007
Posts: 1,330
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 0 Post(s)
Rep Power: 20
Song Song Reputation Uy Tín Level 1
Default

Thanks bạn
Song Song_is_offline  
 
User Tag List


Ba người Việt bị ICE bắt ở New Orleans: Từ giấc mơ Mỹ đến nguy cơ bị trục xuất Hai anh em sinh đôi trở về Việt Nam tìm mẹ ruột sau 24 năm và người mẹ Mỹ mang trái tim Bồ Tát Cuối năm phố tắt đèn: Cơn sóng trả mặt bằng và tiếng thở dài của tiểu thương
Tin đồn ông Nguyễn Xuân Phúc xin qua Mỹ định cư: Tấm thẻ đảng và cánh cửa di trú Hoa Kỳ Netflix tung đòn 28 USD/cổ phiếu: Trận quyết đấu cuối cùng của ‘chiến tranh streaming’? Cơn sốc 50.000 USD: Mua xe mới ở Mỹ sắp thành xa xỉ phẩm?
Làn sóng hủy show Nhật Bản ở Trung Quốc: Khi chính trị tắt đèn sân khấu Mãn kinh – chương đời bị bỏ quên của một nửa nhân loại Cuộc họp nội các thật hỗn loạn của ông Trump
Miền Trung chết đuối trong hai chữ “đúng quy trình” Nhật Bản thời Takaichi: Khi Tokyo thôi “hiền lành” và trở thành đối trọng cứng rắn với Bắc Kinh Từ lũ dữ miền Trung đến “Công ước Hà Nội”: Khi khế ước xã hội bị xé bỏ
Phú Yên không còn quan tài: Tiếng khóc giữa đại hồng thủy và những chuyến xe chở tình người Mafia công nghệ 4.0: Từ vụ Alice Guo đến cuộc cạnh tranh quyền lực ngầm ở Đông Nam Á Người đàn ông mang trạm sạc đến nối lại tin tức giữa vùng lũ
“Lũ nhân tạo” ở Việt Nam: Khi dòng sông bị bẻ cong vì thủy điện Đêm 19-11 và tiếng kêu giữa lũ dữ: Khi “đúng quy trình” nhấn chìm niềm tin của dân Lời nói dối “người Mỹ không làm việc này” và cái giá của cả một quốc gia
Đức dựng lại “đạo quân mạnh nhất châu Âu”: Tham vọng của Merz và nỗi lo nghĩa vụ quân sự Thích Trí Quang: Từ “vì đạo pháp và dân tộc” đến 44 năm im lặng Khi Bắc Kinh dọa “chặt đầu” bà đầm thép Sanae Takaichi
Trump hô tội “phản loạn, xử tử hình” 6 dân biểu Dân Chủ: chính trường Mỹ trượt sát lằn ranh bạo lực Ukraine giữa gọng kìm: Kế hoạch hòa bình của Trump và bóng ma drone Rubicon trên bầu trời chiến tranh Kinh tế Mỹ “chạy hết ga, nhưng ghế trống”: Nỗi lo suy thoái không việc làm dưới thời Trump
Hai thẩm phán liên bang chặn lệnh Trump “bóp cổ” ngân sách cứu trợ thiên tai để ép bỏ DEI và hỗ trợ di trú Đêm lũ cuốn trôi Camp Mystic: từ bức vẽ ám ảnh của bé Lulu đến 27 sinh mạng nhỏ bị bỏ rơi Từ cái chết Pamela Genini đến bóng tối đè lên phụ nữ Ý dưới thời Giorgia Meloni

 
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

iPad Videos Portal Autoscroll

VietBF Music Portal Autoscroll

iPad News Portal Autoscroll

VietBF Homepage Autoscroll

VietBF Video Autoscroll Portal

USA News Autoscroll Portall

VietBF WORLD Autoscroll Portal

Home Classic

Super Widescreen

iPad World Portal Autoscroll

iPad USA Portal Autoscroll

Phim Bộ Online

Tin nóng nhất 24h qua

Tin nóng nhất 3 ngày qua

Tin nóng nhất 7 ngày qua

Tin nóng nhất 30 ngày qua

Albums

Total Videos Online
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

Tranh luận sôi nổi nhất 7 ngày qua

Tranh luận sôi nổi nhất 14 ngày qua

Tranh luận sôi nổi nhất 30 ngày qua

10.000 Tin mới nhất

Tin tức Hoa Kỳ

Tin tức Công nghệ
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

Super News

School Cooking Traveling Portal

Enter Portal

Series Shows and Movies Online

Home Classic Master Page

Donation Ủng hộ $3 cho VietBF
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. Vì một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hãy ghé thăm chúng tôi, hãy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.

Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

All times are GMT. The time now is 04:24.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.13181 seconds with 15 queries