Là ngày đen tối nhất
Ngày Sài G̣n trăng trối với tương lai
Ngày Việt Nam đối diện với họa tai
Họa mất nước họa độc tài thế kỷ
Ngày dép lốp dẫm ngang đường công lư
Mũ tai bèo che lấp lối tự do
Chính là ngày Sài G̣n hết ấm no
Hết độc lập hết tự do hạnh phúc
Ngày ấy... ngày vinh quang hay quốc nhục
Ngày Sài g̣n thành địa ngục trần gian
Ngày quang vinh của cộng sản Việt Nam
Đưa cả nước bước vào ṿng nô lệ
Đă qua rồi hai mươi năm máu lệ
Đă hết rồi thân thể bị cắt chia
Sao ḷng người vẫn c̣n ở bên kia
Bờ giới tuyến của tự t́nh dân tộc
Họ về đây mang hận thù giai cấp
Rải chia đều trên mảnh đất miền Nam
Đem dối gian đem độc ác tham tàn
Phân phát hết trên đầu dân nước Việt
Họ về đây với óc tim phân liệt
Cờ búa liềm đỏ rực máu hờn căm
Vào Sài G̣n như bầy sói đói trăm năm
Nhai nuốt hết kể cả t́nh cốt nhục
Họ về đây nhân danh người cai ngục
Nhốt Sài G̣n trong khổ nhục vong thân
Đày miền Nam trong học thuyết vô thần
Bần cùng hóa nhân dân và xă hội
Họ về đây kể công và luận tội
Nh́n văn minh như tội lỗi của loài người
Nh́n tự do không quá một con người
Chỉ biết khóc hay cười theo lệnh đảng
Họ về đây viết lên ngày năm tháng
Ḍng thời gian ô nhục nhất thành lời
Để mai sau con cháu nhớ đời đời
Nổi uất hận Việt Nam thời vong quốc
Hai mươi năm cắt chia trong tủi nhục
Thống nhất rồi tù ngục vẩn c̣n nguyên
Đồng bào ơi Trung Nam Bắc ba miền
Sao vẩn cứ mang xích xiềng cộng sản
Chế độ này đă đến giờ phá sản
Chuông gọi hồn đảng cộng sản ngân vang
Ngày Sài G̣n Hà Nội vất khăn tang
Ngày khai tử bọn độc tài vong bản
30 tháng 4 năm 1975... ngày quốc nạn!
Lê Dủ Chân