(Phunutoday) - Ngồi trước mặt tôi là một người đàn bà đứng tuổi. Chị nói năm nay đã 40 tuổi và có hai đứa con gái. Ít ai ngờ rằng, ở tuổi ấy, chị lại phải vào Trung tâm giáo dục lao động xã hội vì là gái mại dâm. Chị sụt sùi: “Đó là nợ của kiếp trước bây giờ chị phải gánh thôi”.
Cuộc đời sóng gió của cô gái mang tên Hòa Bình
Gã tuyên bố với chị: “Tao mất công nuôi nó bao nhiêu năm, bây giờ nó lớn rồi, phải đi làm đĩ để lấy tiền trả nợ cho tao. Bao giờ trả đủ tiền, tao sẽ tha cho nó đi khỏi cái nhà này”. (Ảnh minh họa)
Sinh ra ở vùng núi Lương Sơn nhưng cô gái lại có cái tên khá đẹp Hòa Bình. Chị kể, chị sinh ra khi đất nước vẫn còn chiến tranh. Khi mẹ vừa mang thai, cha chị ngay lập tức phải theo đoàn quân giải phóng tiến thẳng vào chiến trường miền Nam.
Trước khi đi, ông nắm tay vợ dặn dò: “Dù sinh con trai hay con gái cũng sẽ đặt tên con là Hòa Bình”. Cái tên thể hiện mong ước của một người lính về ngày tổ quốc hoàn toàn thống nhất, đất nước được hòa bình, gia đình đoàn tụ bên nhau.
Mẹ chị nói với chị rằng, mẹ cũng thích cái tên đó bởi ngoài ý nghĩa như mơ ước của cha, mẹ còn mong đứa con sau này sẽ có được một cuộc sống yên bình, hạnh phúc. Có một điều tình cờ mà khi đăng kí khai sinh cho con, mẹ chị mới phát hiện ra, tên con gái trùng với tên của tỉnh Hòa Bình lúc bấy giờ.
Khi chị tròn 3 tuổi, đất nước được hòa bình như nguyện ước của chị nhưng người cha thì mãi không trở về. Thiếu vắng sự quan tâm của người cha, kinh tế gia đình trở nên khốn khó, Hòa Bình không được đi học chữ. Cho đến tận bây giờ, chị vẫn phải điểm chỉ thay cho việc ký tên. Dù vậy cuộc sống vất vả nhưng nó vẫn trôi qua êm đềm cho đến năm chị trở thành thiếu nữ.
Đến tuổi cập kê, Hòa Bình không xinh đẹp nhưng ưa nhìn. Và quan trọng hơn với những người dân vùng núi, chị chăm chỉ hạt bột. Người vừa chăm làm vừa thật thà như chị được nhiều gia đình trong thôn để ý nhắm cho con trai họ. Hòa Bình được gả cho một chàng trai trong số đó. Bi kịch bắt đầu ngay sau đêm đầu tiên làm vợ.
Bình nhớ lại khoảnh khắc đó, nước mắt lưng tròng và nói: “Quả thật, chồng là người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời mình”. Thế nhưng chị không thể giải thích với chồng với mẹ chồng về chiếc khăn tay trắng không tì vết sau đêm tân hôn.
Kể từ ngày đó, chị bắt đầu cuộc sống của một người ở chứ không phải một người con dâu trong gia đình. Trong mối quan hệ với chồng, chị không phải là một người vợ mà là nô lệ tình dục cho anh. Anh đánh chị, hành hạ chị bất cứ khi nào anh không vừa ý.
Bình nói với tôi, chị chưa vào giờ được làm vợ anh một cách thực thụ, chưa bao giờ được yêu thương một cách thực thụ. Tất cả chỉ có sự hằn học từ người chồng cục tính. Ánh mắt trìu mến duy nhất chị nhận được từ anh đó là ngày cha mẹ chị đồng ý nhận lời cha mẹ anh, để chị về làm dâu bên nhà ấy.
Cuộc sống nhọc nhằn cứ trôi đi tưởng như không bao giờ dừng lại cho đến ngày Hòa Bình hoài thai đứa con đầu lòng vào năm 1995. Những tháng ngày mang thai, sự tủi hờn nhường chỗ cho hạnh phúc khi sinh linh bé bỏng cứ lớn dần trong bụng chị.
Hòa Bình nhớ lại: “Đó là quãng thời gian đẹp nhất trong quãng đời làm dâu của chị bởi thời gian đó dù lầm lì nhưng anh ấy không còn đánh vợ nữa”. Mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn quãng thời gian trước đó khi đứa con đầu lòng sinh ra không phải là con trai như nhà chồng mong đợi mà là một bé gái.
Những trận đòn tàn bạo tưởng chừng đã rời xa cuộc sống của Bình thì nay quay trở lại dữ dội hơn trước, với mật độ dày đặc hơn trước. Có những lúc, Bình tưởng chừng như mình không thể đứng dậy được sau những trận đòn ấy, tuy nhiên chị con gái bé bỏng là động lực để cho chị tiếp tục cố gắng sống.
…Nhưng cuộc đời chưa bao giờ có những con đường cùng.
Năm 2002, Hòa Bình mang thai đứa con thứ hai. May mắn đã mỉm cười khi chị sinh ra một bé trai kháu khỉnh, bụ bẫm. Đứa con trai giống như tấm bùa hộ mệnh của chị trong gia đình đầy định kiến ấy.
Nó không làm cho vị trí của chị trở nên cao hơn, không làm cho mẹ chồng tôn trọng chị hơn nhưng ít nhất nó giúp chị tránh khỏi những cơn đòn roi vô cớ từ chồng và bà mẹ chồng cay nghiệt. Đứa con trai ấy, giống như cơn mưa làm dịu đi những cơn khát, làm mềm đi những nhọc nhằn, khô cằn cả của chị và những thành viên trong gia đình nhà chồng.
Cái tên Hòa Bình giống như một trò đùa của số phận. Cuộc sống của Hòa Bình chưa bao giờ được yên bình mà chỉ toàn những tháng ngày sóng gió. Khi cơn giông tố này chưa kịp qua thì cơn phong ba khác đã ùa tới.
Năm 2005, cậu con trai của Hòa Bình mất vì bị viêm phổi. Cả gia đình trút hết sự tức giận và phẫn nộ lên vai Bình. Bình kể, có lần chồng uống rượu say về, anh bắt đầu chửi mắng cả nhà, chửi vợ, chửi con gái. Khi bình dọn cơm lên cho chồng, anh không những không ăn mà còn hất cả mâm cơm và lấy chiếc bát đập vào đầu chị.
Lần đó, chị ngất xỉu phải đưa đi bệnh viện đa khoa huyện để cấp cứu và phải khâu mất 7 mũi. Chị vén mái tóc và chỉ cho tôi xem dấu tích của vết sẹo còn nằm trên đỉnh đầu.
Đem sự tò mò khiến tôi hỏi Bình, thường những chị gái trẻ mới đi làm gái mại dâm vì họ có nhan sắc. Tại sao 40 tuổi mà chị vẫn đi làm nghề mà cả xã hội vẫn coi khinh này? Chị bảo: “Nếu chị không đi, gã chồng khốn nạn của chị sẽ bắt con bé con đi làm gái”.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên, chị giải thích: “Sau khi đứa con trai chết, không chịu được những trận đòn nên chị bỏ đi. Khi chị đi rồi, bao nhiều đòn roi con bé phải gánh hết. Tội nghiệp nó, mới hơn chục tuổi đầu mà đã phải chịu khổ nhục thế”. Nói đến đây, Bình lại ôm mặt khóc nức nở.
Bỏ đi một thời gian rồi lại phải trở về. Lúc đó, chồng Bình không biết nghe ai đàm tiếu nên gã cho rằng con gái đầu lòng của chị không phải con gái ruột của gã. Gã tuyên bố với chị: “Tao mất công nuôi nó bao nhiêu năm, bây giờ nó lớn rồi, phải đi làm đĩ để lấy tiền trả nợ cho tao. Bao giờ trả đủ tiền, tao sẽ tha cho nó đi khỏi cái nhà này”.
Quá đau đớn và tủi nhục trước sự nhẫn tâm của chồng, Bình chấp nhận thay con đi làm gái mại dâm để lấy tiền… trả nợ cho chồng.
Khi mới vào Trung tâm này, Bình cũng rất lo cho con gái. Bình sợ cảnh con gái mới lớn sẽ phải dấn thân vào cái nghề ô nhục này. Bình bảo, cũng may, cậu họ của con bé đã đón nó về nuôi vì không chịu được cảnh cháu mình bị hành hạ.
Từ ngày đó, gia đình chồng cũng không ngó ngàng gì tới con bé nữa. Bình tâm sự,: “Cũng may mà bố nó không còn cái ý nghĩ bệnh hoạn ngày xưa là bắt con gái đi làm trả nợ nữa, hoặc anh ấy sợ em họ của chị sẽ đưa ra pháp luật”.
Điều mà Bình lo sợ nhất hiện nay là con gái đã lớn. Với gia cảnh hiện nay, con bé sẽ phải chịu rất nhiều áp lực từ làng xóm. Bình lo sợ cuộc đời con sẽ rơi vào vết xe đổ của mẹ, sợ nó sẽ không kiếm được một tấm chồng tử tế bởi nơi làng quê của chị vẫn rất khắt khe với những cô con gái có xuất thân trong những gia đình “có vấn đề” như gia đình của Bình.
Bình cũng ân hận khi không thể chăm sóc người mẹ già tuổi đã gần 70 nhưng vẫn không được nghỉ ngơi như những người già khác.
Nhiều gái mại dâm tôi đã từng gặp cũng có hoàn cảnh éo le mà Bình chỉ là một trong số đó. Ngoài những cô gái do ăn chơi đua đòi mà xa ngã, những người như Bình đều có một mẫu số chung là nghèo và ít học. Họ thường đổ lỗi cho số phận khó khăn nhưng thực tế là do thiếu hiểu biết.
Chính sự thiếu hiểu biết đó đã đưa họ tới con đường làm gái mại dâm như một phương thức cuối cùng để tồn tại mà họ không hề biết rằng cuộc đời này vẫn còn rất nhiều cánh cửa, còn rất nhiều con đường khác để lựa chọn, để đi.
Với Hòa Bình, con đường hoàn lương của chị sẽ còn nhiều chông gai nhưng tôi tin chị sẽ làm được nếu như thực sự chị có niềm tin và quyết tâm thực hiện điều đó. Khi có niềm tin, con người ta sẽ có đủ sức mạnh để vượt qua sóng gió.
* Tiểu Phi