|   | 
 
      
  
    
       Bí ẩn chuyện gia tộc chỉ có 4 ngón ở miền Tây Nam Bộ 
	
		|  07-05-2011 | #1 |  
	| R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư 
				 
				Join Date: Dec 2008 
					Posts: 44,699
				 Thanks: 262 
		
			
				Thanked 591 Times in 456 Posts
			
		
	 Mentioned: 0 Post(s) Tagged: 0 Thread(s) Quoted: 1 Post(s) 
				
				
  
    Rep Power: 61      | 
			
			Đây  quả là chuyện lạ ở miền Tây Nam Bộ mà có thể  cả đất nước Việt Nam bởi  hơn chục người  trong gia tộc họ Võ của ông Võ  Văn Cống ở Bến Tre đều có  mỗi bàn tay, bàn chân 6 ngón, tứ chi là… 24  ngón. 
 Còn gia tộc của ông Nguyễn Văn Cộng ở tỉnh Trà Vinh thì chỉ độc nhất mỗi   một ngón trên mỗi bàn tay, bàn chân, tứ chi là … 4 ngón. Mặc dù bị xem   là dị dạng, khác người nhưng các “dị nhân” đều là bậc tài hoa, tài tử  và  có nhiều khả năng độc đáo.
 
 Gia tộc thừa đến 4 ngón tay - chân
 
 Chuyện kỳ lạ thứ nhất chúng tôi có cơ hội diện kiến là gia tộc họ Võ của   ông Võ Văn Cống. Chúng tôi đến nhà ông Võ Văn Cống (chín Cống), 72  tuổi  ở xã Vĩnh Bình, huyện Chợ Lách, tỉnh Bến Tre khi trời nhá nhem  tối.  Nghe hỏi chuyện về gia tộc mình, ông Cống vui vẻ nhận lời.
 
 Ông liền kêu đứa con gái thứ 9 pha bình trà nóng đãi khách. Xòe hai bàn   tay và bàn chân to tướng, “khoe” với khách, ông Cống bảo tay chân ông   vẫn bình thường chỉ là hơi to hơn tay chân người khác và mỗi bàn tay,   chân thừa … 1 ngón.
 
 
                            |  |               | Hai bàn tay và chân bé Võ Minh Thành mỗi bàn đều có 6 ngón. |  Quan sát bàn tay, chân của ông Cống và các con ông chúng tôi thấy các   ngón tay, chân bố trí rất đều nếu không để ý, nhìn kỹ khó mà nhận biết   họ có 6 ngón tay, chân. Các ngón chân, tay thứ 6 cũng có xương, cơ, gân,   móng và cũng có thể co vô, mở ra và có sức lực, cầm nắm như những ngón   bình thường khác. Tuy nhiên, hầu hết các ngón tay thứ 6 đều chỉ có 2   lóng, ngắn hơn ngón út một chút nhưng tuyệt đối không phải là mọc nhánh.   Nếu nhìn tổng thể thì bàn tay, bàn chân của người 6 ngón to hơn bình   thường chút ít, nhưng họ vẫn cầm nắm dễ dàng, mạnh mẽ.
 
 Ông Cống bảo rằng trước đây nhiều người  nghĩ cả nhà ông bị bệnh tật và  bị coi là những người … “quái dị” vì tay  chân quá nhiều ngón. Nhưng bây  giờ những người xung quanh đã quá quen  vì họ sinh sống, làm việc chẳng  khác người bình thường, thậm chí rất  khỏe mạnh và giỏi giang hơn những  người 20 ngón khác.
 
 Đang nói chuyện thoải mái, ông Cống xòe 2 bàn tay 6 ngón trước mặt,   chúng tôi vội lấy máy ảnh chụp lại mấy kiểu liền. Thấy vậy, ông Cống   luống cuống lấy tay che mất 2 bàn chân 12 ngón. Sau đó sực nhớ ra, ông   lão vội vàng ngồi xếp bành và chéo hai tay lại, giấu hết mấy ngón tay   chân.
 
 
                            |  |               | Bé Võ Minh Thành, thế hệ thứ 6 trong gia tộc có … 24 ngón. |  Ông Cống hầm hừ: “Nói chuyện chơi bao lâu cũng được, chú em đừng chụp   hình, quay phim, không mấy đứa con lão lại cằn nhằn nghe điếc tai lắm”.   Ông Cống giải thích do có lần ông đang ngồi cho khách chụp hình, mấy cô   con gái ở tỉnh về thấy cự ông quá.
 
 “Tụi nó nói người ta giỏi giang, nổi danh  gì đó, lên báo xứng đáng lắm.  Còn ba có 24 ngón tay – chân mà cũng  đăng báo làm gì, mắc cỡ chết ba  ơi!” Lão cãi lại, gia tộc mình là  chuyện lạ chứ sao không lạ, bây đi đó  đi đây có thấy dòng họ nào nhiều  ngón như họ Võ nhà mình không”, lão  chín Cống phân bua. Rồi câu chuyện  của chúng tôi và lão “dị nhân” thừa  ngón chợt ngưng ngang khi một phụ  nữ nghe tiếng ồn ào từ nhà bước ra  sân.
 
 
                            |  |               | Ông Cống, anh Đức và bé Thành con trai anh Đức đều có … 24 ngón tay chân. |  Thấy chúng tôi liếc xem tay chân, chị bèn bước vội vào trong mà không   quên nói vói lại: “Nhớ nghen ba, chụp hình đăng báo kỳ lắm”. Ông Cống   cười hà hà, bảo con gái lão còn mấy đứa thừa ngón chưa lấy chồng nên sợ   thiên hạ biết, họ phân biệt, chê bai rồi khó mà lập gia đình.
 Và gia tộc “Nhất dương chỉ”
 
 Dòng họ Võ của lão Chín Cống đã lạ nhưng có một dòng họ khác còn kỳ lạ   và độc đáo không kém. Đó là gia tộc họ Nguyễn của ông Nguyễn Văn Cộng ở   xã Tam Ngãi, huyện Cầu Kè, tỉnh Trà Vinh. Khi chúng tôi tìm đến nơi thì   lão “dị nhân” được mệnh danh “Nhất dương chỉ” Nguyễn Văn Cộng đã qua  đời  hồi cuối năm 2010. Song những câu chuyện kỳ lạ và nét tài hoa, tài  tử  của ông Cộng vẫn được nhiều người trong xóm truyền nhau như niềm  kiêu  hãnh.
 
 Những hình ảnh về sinh hoạt hàng ngày của ông Cộng cũng được lưu giữ lại   tại gia đình như một bằng chứng sống động cho những khả năng kỳ lạ của   một người khiếm khuyết tứ chi. Ông Cộng đã ngủ giấc cuối đời ở tuổi 58   nhưng “hậu nhân” chính là người con trai 34 tuổi của ông tên Nguyễn  Văn  Bình cũng chỉ có độc nhất mỗi một ngón trên mỗi bàn tay, chân, tứ  chi  cộng lại chỉ có … 4 ngón.
 
 Ông Cộng nổi tiếng bởi có một ngón nhưng đa tài, có dũng khí, không ca   thán số phận cay nghiệt hay thân phận kém may mắn với đôi bàn tay, bàn   chân thiếu ngón. Lẽ thường ở đời khi sinh con ai cũng mong con tay chân   lành lặn. Thế nhưng với ông Cộng không quan trọng chuyện đó.
 
 Khi vợ sinh, vào nhìn con thấy đứa thằng nhỏ đỏ hỏn nhưng mỗi bàn tay   chân chỉ có một ngón độc nhất, ông không u sầu mà còn vui vẻ bảo vợ:   “Thằng này giống tôi như đúc nè bà”. Dân gian có câu: “Cọp chết để da,   người ta chết để tiếng”. Bởi vậy dù ông Cộng đã khuất bóng nhưng cho đến   bây giờ hàng xóm láng giềng của ông Cộng vẫn còn nhắc đến cách sống và   quan niệm ở đời như “kim chỉ nam” cho mọi quyết định của mình.
 
 Ông Bảy Trung, láng giềng gần nhất, nhà sát vách nhà ông Cộng còn nhớ rõ   về người bạn già “quái kiệt” của mình: “Lúc còn sống, lão “Nhất dương   chỉ” tuyên bố “Tay chân có thiếu, có thừa ngón cũng đâu sao. Miễn chịu   làm ăn là sống được à”.
 
 Còn ông năm Thọ, một người hàng xóm cũng gắn bó thân tình với gia đình   ông Cộng nhiều năm, kể có lần vài người thấy tay chân ông Cộng dị dạng   đã “khuyên” ông nhân “khai thác” nó để làm “cái bang” sống khỏe, lao   động làm chi cho khổ cái thân già.
 
 “Lão Cộng quát lại: “Sao hèn vậy. Mình có đâu có cùi đui, nằm queo một   chỗ hay bất động, liệt người không làm gì được mà lại đi ăn xin. Nhìn   thấy tay chân “cù quéo” vậy đó chứ chưa có chuyện gì làm khó được lão   “Nhất dương chỉ”, ông năm Thọ hãnh diện về người bạn già quá cố của   mình.
 
 Di truyền qua nhiều thế hệ
 
 Anh Nguyễn Văn Bình, “hậu nhân” duy nhất còn lại của gia tộc “Nhất dương   chỉ”, cho biết chuyện 1 ngón chỉ xuất hiện từ đời ông nội rồi đến đời   cha anh và anh là thế hệ thứ 3. Song, qua nhiều thế hệ cho thấy gen   “Nhất dương chỉ” chỉ di truyền cho con trai, còn 3 người con gái là chị   và em anh thì vẫn đều đặn 5 ngón trên một bàn tay, chân bình thường.
 
 “Tôi lấy vợ (20 ngón bình thường) sinh được đứa con gái tay chân bình   thường, nhưng do chưa có con trai nên không biết có di truyền đến đời   thứ 4 hay không. Còn mấy chị và em gái tôi lập gia đình thì sinh con   trai hay con gái tay chân cũng đều đủ ngón, không có dị dạng hay dấu   hiệu gì khác biệt”, anh Bình nói.
 
 Còn gia tộc thừa ngón của ông Võ Văn Cống thì có “lịch sử” lâu đời và di   truyền qua nhiều thế hệ hơn, mà di truyền cho cả con trai và con gái   nữa. Hớp ngụm nước trà nghi ngút khói, bằng cái giọng đậm chất Nam Bộ,   ông Cống chậm rãi kể: “Hồi đó, có lần nghe má tui kể dòng họ bên ngoại   tui có nhiều người mỗi bàn tay, bàn chân đều đặn 6 ngón. Trước nữa thì   tui không nhớ chắc nhưng má nói tui giống ông ngoại.
 
 Ông ngoại tui 24 ngón, cưới bà ngoại tay chân bình thường (20 ngón),   sinh bầy con hơn chục người nhưng chỉ có má tui là 24 ngón. Rồi má tui   sinh một dọc 9 đứa con trai, trong đó có ông anh thứ 3 Võ Văn Chẩn và   tui thứ 9 là 24 ngón, còn mấy người khác bình thường”.
 
 
                            |  |               | Cha con ông Cộng. Hình ảnh được chụp lưu lại gia đình lúc sinh tiền. |  Ông Chẩn năm nay đã 84 tuổi, cũng có 1 người con và một đứa cháu mỗi bàn   có 6 ngón tay, chân. Riêng ông Cống có tổng cộng 12 người con trong  giá  thú thì có đến 4 người 24 ngón giống như ông. “Để coi: con nhỏ thứ 2  Võ  Thị Hồng Đào, thằng con thứ 6 Võ Tấn Đức, thằng thứ 7 Võ Thái Thanh  và  con Võ Thị Hồng Nga, thứ 9”, ông Cống điểm danh.
 
 Khi cô con gái cả Võ Thị Hồng Đào lấy chồng, lại sinh ra đứa con gái   “thừa” 4 ngón tay, chân. Con gái chị lấy chồng, sinh đứa cháu ngoại có   bàn tay, bàn chân giống y như mẹ và bà ngoại nó. Còn anh Võ Tấn Đức khi   lấy vợ sinh được hai đứa con: một trai, một gái nhưng chỉ có đứa con   trai tên Võ Minh Thành, 9 tuổi là có 24 ngón. “Chỉ tính từ đời ông ngoại   tui thì đến nay đã trải qua 6 thế hệ với 14 người… 24 ngón tay, chân.   ”, ông Cống cho biết.
 
 Trò chuyện hồi lâu, ông Cống càng tỏ ra thân thiện. Ông Bảo đã từng giáp   tỉnh Bến Tre, đi khắp đồng bằng Nam Bộ cũng không tìm đâu ra người nào   có 24 ngón như ông. Ông khẳng định nếu có, mà cùng họ Võ thì chắc chắn   là người thân quen thất lạc. Ông cũng không giấu giếm chuyện từng léng   phéng bên ngoài, sinh một đứa con trai ngoài giá thú cũng … 24 ngón.
 
 “Bởi vậy, đâu có giấu được bà vợ tui. Vừa  nhìn thấy tay, chân thằng nhỏ  6 ngón trên mỗi bàn là bả biết ngay tôi  có vợ bé bên ngoài. Đó là “dấu  hiệu” nhận biết người thân dễ nhất,  không thể lầm lẫn đi đâu được”, ông  Cống hí hửng “khoe” thành tích.
 
 Vợ ông ngồi cạnh bên, liếc mắt, nguýt dài: “Chuyện này bộ hay lắm sao mà   cũng đem ra kể. Nói thiệt tui hỏng có ghen tuông gì bởi ông cũng đâu   dám đi “làm bậy” nữa, nếu có coi ông có giấu được tui không”. Lão Cống   cười hà hà vội xuýt xoa bà vợ: “Tui biết, chuyện đó lâu rồi mà bà cũng   đâu còn giận. Cái gì nói thiệt cho chú em nó biết chứ có phải khoe   khoang”.
 
 ...
 |  
	|   |  |  
    
	
		|  07-05-2011 | #2 |  
	| R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư 
				 
				Join Date: Dec 2008 
					Posts: 44,699
				 Thanks: 262 
		
			
				Thanked 591 Times in 456 Posts
			
		
	 Mentioned: 0 Post(s) Tagged: 0 Thread(s) Quoted: 1 Post(s) 
				
				
  
    Rep Power: 61      | 
      
 
			
			...
 “Quái kiệt” tài hoa
 
 Lão Cống cười sảng khoái khi thuật lại những vui buồn vì trót mang thân    24 ngón. Lúc đầu hàng xóm láng giềng đều coi gia đình ông là những   người  “quái dị”, khác người. Những lúc đi chợ, đi việc trên làng xã cha   con  ông Cống đều nhận được những cái nhìn soi mói, ngạc nhiên lẫn tò   mò của  người khác, nhiều lúc làm ông ái ngại đến bực dọc trong người.
 
 Bị trêu ghẹo, lúc đó ông ao ước mấy ngón tay, chân thừa biến mất. Về sau    ông lại tự hào về những bàn tay chân thừa ngón và chửi mấy cô con gái    xối xả khi mấy cô đòi đi phẫu thuật cắt bỏ ngón chân thừa để có thể   mang  giày cao gót, súng sính như chúng bạn.
 
 Gạt bỏ ngoài tai những lời dèm pha, ông Cống chứng minh cho người khác    thấy rằng mình cũng bình thường như bao nhiêu người khác, chỉ tội là dư    đến 4 ngón ở tứ chi. Hồi trẻ ông tham gia đội bóng làng tranh giải  bóng   đá nông dân cấp huyện và là chân sút đáng sợ. Dần dà ông chết  danh với   danh tiền đạo 6 ngón, chuyên đá … chân không (không mang vừa  giày).
 
 Ông Tám Tần, một bô lão trong làng sống gần gia tộc “24 ngón”, nhận xét:    “Hồi trước thằng Cống đá banh (đá bóng) giỏi có tiếng. Nó đá từ xã  lên   huyện, vừa giỏi chạy cánh, vừa mạnh ném nu (ném biên). Đừng thấy  nó  chân  to, tay bự vậy tưởng nó chậm chạp mà lầm. Nó chạy nhanh, tranh   bóng  giỏi và sức bền kinh khủng”.
 
 
                            |  |               | Dù chỉ có độc nhất 1 ngón nhưng ông Cộng có thể viết chữ rất đẹp. |  Ông Cống ngồi kề bên, góp tiếng: “Thiệt nghen, tui hỏng ưa mang giày,    dép. Hồi đó đá giải nông dân nên không bắt buộc mang giày. Tới khi lên    huyện, tui phải lội khắp chợ lựa mua giày số lớn nhất mang mới vừa.    Nhưng cũng không thể mang lâu, khó chịu, đau chân dữ lắm. Vừa giải lao    là tui lột sạch hết để chân trần”.
 
 Từ đó, gia đình ông Cống trở nên nổi tiếng. Hàng xóm láng giềng không    còn e ngại hay có thái độ lánh xa như trước nữa. Nhiều người khoái    chuyện lạ, hiếu kỳ lặn lội đường xa đến xem cho biết. Đến cây cầu đút    trước nhà người ta cũng lấy tên ông đặt cho dễ nhớ: Cầu ông Chín Cống    mặc dù ông không phải là mạnh thường quân hay nhà tài trợ mà chỉ tại nói    tới tên ông ai cũng biết.
 
 Vì dư ngón nên chân ông Cống to bè, mang giày rất khó. Mỗi khi đám cưới    đám hỏi ông đều trịnh trọng xin với sui gia cho ngày vui sắp nhỏ ông    được đi chân đất hoặc xỏ dép Lào. Nghe vậy ai cũng cười cảm thông.
 
 “Điểm chung của mười mấy người 24 ngón   qua 6 thế hệ, từ già đến trẻ, dù  trai hay gái đều thích đi chân đất,   không ưa mang dép. Chỉ trừ khi kẹt  đi đám tiệc tui mới sỏ chân vào đôi   dép Lào, vừa về đến nhà lại lê chân  trần trên đất. Ngày xưa người ta   gọi người “quân tử là đầu đội trời,  chân đạp đất”, bởi vậy lão thích   làm người quân tử nên đi chân đất cả  một đời”, ông Cống hóm hỉnh nói.
 
 Riêng trường hợp người con gái thứ 9 của   ông hiện đang ở tuổi đôi mươi  nên có phần “ái ngại” về đôi chân thừa   ngón của mình. Chính vì nhiều năm  khó lòng mang giày dép đẹp như chúng   bạn, cô gái đã xin phép gia đình  được cắt bỏ những ngón chân thừa.   Thương con gái đang tuổi cặp kê, sợ  gia đình nhà trai e ngại với ngón   chân thừa, ông Cống đã đồng ý cho con  đi phẫu thuật cắt bỏ mỗi bên bàn   chân 1 ngón thừa, còn tay thì vẫn giữ  nguyên 6 ngón.
 
 
                            |  |               | Lão “Nhất dương chỉ” còn có thể đàn cải lương mùi mẫn. |  Ông Cống bảo, đó là trường hợp duy nhất trong gia tộc đi phẫu thuật cắt    bớt ngón chân thứ 6. Còn anh Võ Tấn Đức kể rằng: “Hồi 23 tuổi khi đi   hỏi  vợ tui mới chịu mang dép vì chú rể không thể đi chân đất. Khổ nỗi   đâu  phải ra chợ là dễ dàng tìm được đôi giày, dép đúng cỡ để mang.
 
 Hồi đó, đứa em bà con của tui làm việc trong một hãng giày vậy mà lựa    mãi cũng không kiếm nổi cho tui một đôi vừa vặn mang trong ngày trọng    đại. Vì bàn chân 6 ngón dĩ nhiên phải to hơn bình thường nên tụi tui rất    khó chọn mua dép. Bởi vậy, đi chân không là thượng sách. Tới thằng  con   tui cũng vậy, không ai dạy tự nó cũng thích đi chân đất”, anh Đức  nói.
 
 Hàng xóm của lão “dị nhân” Nguyễn Văn Cộng cho biết, thời sinh tiền, dù    chỉ độc nhất một ngón trên mỗi bàn tay, bàn chân nhưng ông làm đủ mọi    công việc và là người bao bọc gia đình một vợ, 4 con. Mặc dù đôi bàn    chân chỉ 1 ngón nhưng cha con ông Cộng vẫn đi lại vững vàng như bao    nhiêu người bình thường khác.
 
 Những bạn già của ông Cộng kể, lúc trẻ lão “Nhất dương chỉ” từng làm một    chuyện mà bạn bè và người thân đều can ngăn. Đó là lúc ông tháp tùng    theo đám thanh niên trong xóm xin đi làm du kích. Bạn bè ông ai cũng    được nhận nhưng tới ông thì bị đuổi về.
 
 Ông năm Thọ còn nhớ như in câu chuyện đó: “Lý do đưa ra quá ư là hợp lý    bởi tay chân 1 ngón như vậy cầm súng sao được nói chi tới bắn súng,  rồi   có chuyện gì chạy nhảy thì sao? Ông Cộng lặng khe, không thắc mắc  mà  chỉ  mượn khẩu súng, ngắm nghía chiếc lá trước mắt và… bóp cò. Chiếc  lá  bị  đạn xuyên qua bể nát theo gió rơi tá lả trước sự ngạc nhiên của  bao   nhiêu người trong xã đội. Ông Cộng còn tháo súng ra rồi lắp lại  vô cùng   thuần thục”.
 
 Bảy Trung ngồi kề bên liền xen vào cắt lời năm Thọ rồi kể lại những gì    mình chứng kiến: “Biễu diễn đâu đó xong xuôi, lão “Nhất dương chỉ”  thủng   thỉnh giới thiệu về mình. Tôi là con ruột ông Nguyễn Văn Bốn nè.  Ông   Bốn có 4 ngón đó, mấy chú nhớ không”. Lúc này người ta mới nhớ ra  ông   Bốn tức là lão tiền bối “Nhất dương chỉ” ở Tam Ngãi vì khi sinh  ra, cộng   lại tay, chân cũng chỉ có… 4 ngón, nên cha mẹ nhìn theo đó  đặt luôn  tên  Bốn.
 
 Dù dị tật, nhưng cách sống ông Bốn rất dữ   dội, chịu khó luyện tập cho  ngón tay cầm nắm không thua người thường,   lớn lên xin vào du kích. Ông  Bốn mất sớm, nhưng đã kịp truyền lại cho   đứa con “giống như khuôn đúc” 4  ngón của mình cách sống đầy nghị lực  và  biết vượt qua nghịch cảnh để  vươn lên.
 
 Chứng kiến cha con ông Nguyễn Văn Cộng và Nguyễn Văn Bình sinh hoạt đời    thường, chúng tôi mới vô cùng khâm phục ý chí của họ. Cũng giống như    người cha “nhất dương chỉ” của mình, anh Bình có thể dùng bàn tay 1  ngón   cầm cuốc xẻng, đào bới đất đai không thua ai, viết chữ nét rất  đẹp…
 
 Bảy Trung và Năm Thọ khoe rằng lão Cộng ngày xưa là một tay đàn ghi-ta    thiện nghệ và đờn cải lương mùi mẫn. Ngón đàn ông cũng đã đạt đến mức    điêu luyện, như truyền cảm xúc vào từng cung phím làm ngây ngất lòng    người thưởng ngoạn.
 
 Song, anh Bình quả quyết ngón đàn ấy là do cha anh tự học lấy vì có máu    đam mê tài tử, chứ chẳng học ở thầy nào. Vậy mà, nhiều người bình   thường  khác, học đàn chính thống từ các trường lớp ra cũng phải nể phục   tay  đàn “Nhất dương chỉ” phần nào.
 
 Anh Nguyễn Văn Bình đúc kết: “Cha con tôi chỉ thua người thường ở chỗ    chân ông không thể mang được bất kỳ đôi giày hay đôi dép nào nên cả đời    cứ đi chân không, chân đất. Còn tay không thể cầm các vật nhỏ như cọng    chỉ, cây kim, hột gạo,  không thể trèo cây có độ cao hơn 3 m, cây  thấp   và có nhiều nhánh thì cũng không làm khó được chúng tôi. Còn lại  tất cả   các sinh hoạt trong gia đình như nấu cơm, nấu nước, cầm chén ăn  cơm,  cầm  đũa muỗng thì cha con tôi thuần thục lắm, chẳng thua kém  người   thường”.
 
 Những trường hợp hiếm thấy trong y học
 
 Anh Nguyễn Văn Bình, cho biết hồi cha anh còn sống có rất nhiều phóng    viên, nhà báo từ Nam chí Bắc ghé thăm viết bài, quay hình rùm beng. Mặc    dù sau mỗi lần được lên hình, lên báo thì có nhiều khách phương xa do    hiếu kỳ muốn được một lần mụ sở thị nên lặn lội tới nhà cho biết. Tuy    nhiên, từ trước đến nay đã mấy chục năm cũng không thấy một cơ quan y  tế   hay nhà khoa học nào tìm đến.
 
 “Sinh tiền cha tôi luôn khát khao có một   ngày được nghe các nhà khoa  học cho biết nguyên nhân vì sao gia tộc  tôi  bị dị dạng khiến tay chân  chỉ còn 1 ngón. Càng đặc biệt hơn là qua  mấy  thế hệ chỉ di truyền cho  nam chứ nữ thì vẫn bình thường”, anh  Bình  nói.
 
 Còn gia tộc đặt biệt của ông Võ Văn Cống ở tỉnh Bến Tre cũng chưa có lời    giải đáp chắc chắn từ phía ngành y tế. Ông Cống, cho biết một lần đi    điều trị bệnh tại Bệnh viện tỉnh Bến Tre, ông được các bác sĩ nơi đây    chú ý, ghi nhận lại là trường hợp hiếm trong y học và hứa hẹn sẽ đến  tận   nơi tìm hiểu về chuyện lạ của gia tộc ông. Song, từ đó đến nay đã  rất   lâu cũng chẳng thấy bác sĩ hay nhà khoa học nào tìm tới. Trao đổi  với   chúng tôi, một bác sĩ hàng chục năm công tác trong ngành y tế của  tỉnh   Bến Tre, khẳng định trường hợp “gia tộc” của ông Võ Văn Cống là  vô cùng   đặc biệt và hiếm thấy.
 
 “Tôi đã công tác hàng chục năm trong lĩnh vực này, đã đi nhiều nơi trên    thế giới nhưng cũng chưa thấy có trường hợp nào tương tự. Nếu có chăng    thì trong dòng họ, gia đình cũng chỉ có một người dư ngón ở bàn tay  hay   bàn chân, chứ ít thấy cả tứ chi.
 
 Trường hợp của gia tộc ông Cống tôi có   biết trước đây vì có lần gia  đình ông nhập viện điều trị bệnh. Khi mới   phát hiện những bàn tay chân  thừa ngón hết sức đều đặn của họ tất cả  y,  bác sĩ ai cũng ngạc nhiên.  Đây quả là một hiện tượng đột biến gen   nhưng có yếu tố di truyền cực kỳ  hiếm thấy”, bác sĩ này nhận định.
 
 Theo một tài liệu Y khoa, hiện tượng người có dư các ngón tay hoặc chân    là một dị tật bẩm sinh được gọi là hội chứng Polydaxtyly, thường không    đe dọa gì đến đời sống của chủ thể. Ngón thừa thường là một mô nhỏ,  đa   phần là có xương mà không có khớp, hiếm khi hoàn thiện đẩy đủ chức  năng   của một ngón. Ngón thừa phần lớn là nằm về phía gần xương cẳng  tay và   cực kỳ hiếm gặp nó nằm ở giữa.
 
 Ngón thừa thường tạo thành một cái chạc với ngón đã có (mọc nhánh), hiếm    khi bắt nguồn từ cổ tay như các ngón thông thường. Thông thường  khoảng   500 trẻ sơ sinh mới có một trường hợp dư ngón.
 
 
 
                            | Phát hiện thêm một trường hợp 24 ngón Trong chuyến đi thực tế đến Trà Vinh để thực hiện bài viết    này, chúng  tôi tình cờ phát hiện em Nguyễn Thanh Duy, đang học tiểu  học   ở thị xã  Trà Vinh cũng thừa ngón đều đặn trên mỗi bàn tay chân,  tứ  chi  là 24  ngón. Hai ngón chân thứ sáu của Duy hoàn hảo tới mức nếu   không  quan sát  kỹ sẽ tưởng đó là ngón chân thứ 5 bình thường.
 
 Riêng hai ngón tay thứ  sáu mọc đâm nhánh trên ngón thứ 5    nhìn mũm mĩm rất dễ thương, không hoàn  hảo bằng các ngón tay thừa thứ 6    của gia tộc ông Cống ở Bến Tre. Song  trong gia tộc của em Duy chỉ có    mỗi mình em là 24 ngón, còn hai người  chú của Duy thì một người thừa    ngón ở 2 bàn chân, còn người kia thừa  ngón ở 2 bàn tay, dị chi mỗi    người là 22 ngón.
 
 Khi biết chuyện này ông  Cống khẳng định không phải người    trong gia tộc hay họ hàng vì qua 6 đời  những người trong gia tộc ông    đều 24 ngón chứ chẳng có người nào 22  ngón.
 |  
 
  Gia Bảo   (PNT)
 |  
	|   |  |  
 |   |