Nói đến việc chê cái dốt, cái dở của nhà  cầm quyền hiện nay ở Việt Nam, nhiều người cho rằng có định kiến thì  chỉ nhìn thấy cái xấu, “
không ưa thì dưa có giòi”. Nhưng chuyện xua dân thường tay không bắt cướp thì rõ ràng là một hành động vô nhân đạo và thiển cận!
 Chủ trương đẩy mạnh phòng chống tội phạm  và tuyên truyền ý thức người dân chủ động phòng chống tội phạm, phải  nói một cách khách quan là đúng đắn. Nhưng  phòng như thế nào, chống bằng biện pháp nào mới là vấn đề cần nói. Chống  trộm thì khá là đơn giản rồi: Đề cao cảnh giác, tiền gửi ngân hàng hoặc  nạp vào thẻ ATM, đi tàu xe phải giấu tiền thật kỹ và chỉ mang vừa đủ  tiền tiêu vv… Riêng chống cướp là điều vô cùng khó, vậy mà chính quyền  chủ trương khuyến khích người dân chống cướp, bắt cướp bằng tay không  mới là chuyện lạ đời!
 Tối 2/10/2011 tại Nhà hát Hòa Bình thành  phố Sài Gòn, công an đã tổ chức một cuộc gọi là “hội ngộ” các hiệp sĩ  đường phố của Sài Gòn, Bình Dương và một số tỉnh Miền Bắc, có quay phim  ghi hình phát lên truyền hình hẳn hoi. Chuyện tôn vinh tinh thần dũng  cảm của các công dân quên mình bắt cướp là điều rất tốt. Nhưng điều này  không thể trở thành một “
chủ trương của Đảng và nhà nước”,  nhằm khuyến khích người dân mạo hiểm đối đầu bắt cướp, vì đây là một  việc làm hoàn toàn sai trái, vô nhân đạo. Chẳng khác nào cho trẻ em tay  không bắt rắn độc, hoặc khuyến khích người ta lội bộ xuống sông mà bắt  cá Sấu.
 Chuyện ông thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng  trao tặng bằng khen cho câu lạc bộ phòng chống tội phạm phường Phú Hòa,  thành phố Biên Hòa ngày 19/8/2011 là một việc làm đúng về ý nghĩa, nhưng  hoàn toàn sai về chủ trương. Tuy chẳng có một văn bản nào từ cấp trung  ương đến địa phương quy định thành lập các nhóm hiệp sĩ đường phố. Nhưng  hàng ngày vẫn có hàng trăm dân thường tay không trên khắp cả nước bất  đắc dĩ phải trở thành hiệp sĩ, vì những chỉ đạo bằng mồm từ chính quyền  và công an.
 
Anh Chính – một hiệp sĩ dũng cảm bắt cướp bị bắn xuyên trán hôn mê sâu ngày 2/10 sau đó đã tử vong vào chiều ngày 3/10/2011
 Theo thông tin từ công an Bình Dương,  tính đến nay, ít nhất đã có 7 “hiệp sĩ” ở tỉnh này phải vào bệnh viện  cấp cứu vì bị tội phạm tấn công. Mới đây, một “hiệp sĩ” ở thị trấn Uyên  Hưng, huyện Tân Uyên, khi dũng cảm đón đầu bắt cướp đã bị chúng tông xe  máy gãy chân. Một “hiệp sĩ” khác cũng ở huyện Tân Uyên bị xe tải đâm tử  nạn khi đang truy đuổi một nghi can. Đó là những con số đau lòng! Đó là  những con số của sự thất bại…
 Hàng năm tổng số tiền mà người dân Việt  Nam phải đóng thuế để nuôi ngành công an ước tính lên đến hàng tỉ USD  chứ không ít. Công an là lực lượng giữ gìn an ninh trật tự chuyên  nghiệp, được đào tạo bài bản, có pháp luật bảo vệ, có đầy đủ phương tiện  kỹ thuật, vũ khí, khí tài chống tội phạm. Chỉ có công an mới có đủ sức  mạnh và năng lực chống cướp. Ngoại trừ nguồn gốc xa xôi của mầm mống tội  phạm là giáo dục yếu kém, nạn thất nghiệp, môi trường văn hóa không  lành mạnh vv… Ngành công an phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về việc để  xảy ra tình trạng gia tăng tội phạm, mất trật tự trị an xã hội.
 Xét về tâm lý tội phạm, không một tên  cướp nào muốn giết người. Mục đích của chúng chỉ là cướp lấy tài sản,  tiền bạc. Những vụ giết người cướp của xảy ra chỉ vì tên cướp biết chắc  nếu không giết nạn nhân thì không thể thành công, hoặc kẻ đó bị người bị  hại kiên quyết chống trả, hay sợ bị lộ diện mà phải ra tay giết người.  Trong trường hợp này, nếu có kiến thức, và nhận thức được sự nghiêm  trọng thì nạn nhân nên bỏ của giữ an toàn cho tính mạng mình là hơn. Vì  như người xưa nói “còn người là còn của”, hoặc “người làm ra của chứ của  không làm ra người”.
 Trong trường hợp một vụ cướp xảy ra trên  đường phố chẳng hạn, thường là giật túi xách, dây chuyền, điện thoại di  động. Việc truy đuổi cướp bằng xe máy với tốc độ cao sẽ có thể gây tai  nạn chết người. Không những nguy hiểm cho người đuổi bắt cướp mà còn gây  nguy hiểm tính mạng cho chính tên cướp và những người đang tham gia  giao thông khác. Vì vậy ta nên hô hoán tấn công tinh thần tên cướp để  xua đuổi chúng mà thôi. Thực ra giá trị của một sợi dây chuyền hay chiếc  điện thoại hoặc kể cả là chiếc ví xách tay bình thường cũng không phải  là khối tài sản gì lớn. Nhà nước cũng phải có trách nhiệm khuyến cáo  người dân, nếu ai đem theo tiền mặt hoặc nữ trang nhiều thì cần có người  áp tải bảo vệ…
 Nhìn cảnh cướp bóc lộng hành tại Việt  Nam hiện nay quả là ngao ngán. Đây là một lỗi lớn của ngành công an. Họ  đã không làm tròn bổn phận của mình. Đành rằng dù là tại một nước giàu  thì vẫn cứ có nạn trộm cướp, nhưng xảy ra đến mức kinh hoàng như ở Việt  Nam hiện nay thì hết sức đáng sợ. Mà đẩy người dân tay không đối đầu với  bọn cướp (thường là có vũ khí) thì phần thua sẽ thuộc về người dân. Nếu  may mắn, họ có thể bắt được cướp đấy, nhưng không sứt đầu cũng mẻ trán,  không mất mạng thì cũng có thể phải nằm viện chứ không chơi.
 Ngày 2/10/2011. Tại phường Vạn Phúc,  quận Hà Đông, Hà Nội, một vụ án đau lòng đã xảy ra cho người dân lành,  đó là anh Phạm Văn Chính sinh năm 1985 bị một tên trộm xe máy bắn thủng  sọ, hiện đã tử vong sau hơn 1 ngày hôn mê sâu trong bệnh viện. Lý do là  anh Chính đã đuổi bắt những tên trộm xe máy, chúng đã bắn anh để mở  đường thoát thân. Nếu được giáo dục kiến thức đối đầu với trộm cướp tốt  thì có thể anh Chính đã không bị bắn. (xin đọc hàng loạt bằng chứng  người dân bắt cướp gặp nạn trong phần phụ lục)
 Muốn hạn chế nạn trộm cướp, giựt dọc,  tại các thành phố lớn không khó, chỉ cần lắp đặt thật nhiều Camera bí  mật theo dõi trên tất cả các tuyến đường để nhận dạng hình ảnh lũ trộm  cướp, nhằm truy tìm thủ phạm về sau. Cho công an chìm trà trộn vào các  tụ điểm ăn chơi, cờ bạc hút chích để theo dõi các băng nhóm. Rải công an  mật tuần tra thường xuyên trên các tuyến phố quan sát và ngăn chặn các  vụ cướp. Về đoạn này xin đề nghị rút toàn bộ các nhân viên công an an  ninh đang ăn không ngồi rồi gác cổng, đeo bám các nhà đấu tranh trong  nước, hãy chuyển sang theo dõi và săn bắt cướp thì hoàn toàn phù hợp(!)
 Chẳng phải vô lý mà các nước văn minh  thường khuyên người dân nên phục tùng bọn cướp, thay vì chống lại chúng,  cảnh sát sẽ truy tìm bọn cướp và thu hồi tài sản sau. Nếu tính toán  thiệt hơn thì chống cướp bằng tay không là cầm chắc phần thua đã đành.  Nhưng giả sử có người bị thương, dù là cướp hay người bị hại thì xã hội  đều hao tốn tiền bạc để khắc phục hậu quả: Bệnh nhân nằm viện là mất một  nguồn sức lao động làm ra của cải. Tốn kém viện phí, thuốc men, trả  tiền bảo hiểm, thiệt hại do hư hỏng tài sản vv… Chưa nói đến chuyện có  người chết thì không thể tiền nào mua được. Hơn thế các ngành liên quan  còn tốn nhiều công sức để điều tra, xét xử, và thi hành án, rất phức  tạp. Vậy số tài sản bị cướp có thể chẳng thấm vào đâu với công sức và  tiền bạc mà xã hội mất đi, do có thương vong trong xô sát chống cướp.  Lợi một mà thiệt mười là điều trông thấy…
 
Hiệp sĩ Phạm Thành Chung nhận bằng khen của công an Sài Gòn lúc đang thủng bụng
 Chuyện xua dân làm “hiệp sĩ” bắt cướp  chắc chỉ ở chốn “thiên đường Xã Hội Chủ Nghĩa” Việt Nam hiện nay mới có.  Bi hài là chuyện “dân quân biển”, lấy vài ông dân với thuyền thúng, ghe  câu và súng trường để lo chống trả với tàu chiến, thủy phi cơ và ngư  lôi hành trình của Trung Quốc. Nay lại khuyến khích (hay lợi dụng) những  người dân dũng cảm, có tấm lòng yêu nước, thương người, để làm lá chắn  cho ngành công an chống cướp thì quả là chuyện vừa nực cười, vừa xấu hổ.
 Nếu quả thật ngành công an thiếu người  và thiếu năng lực đến vậy, thì nên chăng, họ hãy tuyển dụng chính thức  vào ngành công an, trang bị vũ khí và phổ cập chính quy các kỹ năng  chống cướp cho các hiệp sĩ. Đồng thời tăng cường lực lượng công an làm  nhiệm vụ chống cướp lên gấp năm gấp mười hiện nay. Họ cần giảm thiểu tối  đa lực lượng công an giao thông đứng đường thu tiền mãi lộ. Họ cần giảm  thiểu tối đa lực lượng công an an ninh chuyên lo băt người biểu tình  chống Trung Quốc, chuyên lo theo dõi, khám nhà, gác cổng những người bất  đồng chính kiến, những nhà đấu tranh dân chủ. Đó là những biện pháp  thật sự khoa học và thật sự có thể mang lại hiệu quả là bình yên cho xã  hội.
Theo: Blog Lê Nguyên Hồng