"Anh là trai Hà Nội, ăn học đàng hoàng, có công việc ổn định, em c̣n đ̣i ǵ nữa mà cứ giữ khư khư thế"...
Tôi và anh yêu nhau khi tôi là sinh viên năm thứ hai đại học khi ấy anh đang học năm thứ tư. Chúng tôi quen nhau trong một lần khoa tổ chức văn nghệ. Rồi chúng tôi yêu nhau.
Anh ra trường thi đỗ vào một ngân hàng có tiếng tại Hà Nội. Anh bắt đầu thay đổi để phù hợp với công việc. Thời gian chúng tôi dành cho nhau cũng ít dần. Và điều làm cho tôi vô cùng buồn là mỗi lần đi chơi với nhau, anh toàn kể về các cô bạn của anh ăn mặc hiện đại, nóng bỏng, hấp dẫn.
14/2 năm trước, hai chúng tôi có đi chơi bên Gia Lâm bởi anh nói tối hôm đó anh có một cuộc hẹn với bạn. Tiệc tan khá muộn, anh lại say nên tôi đưa anh về.
Khi tôi d́u anh lên pḥng th́ bỗng anh ôm tôi chặt cứng. Sau đó anh vật tôi ra giường. Lúc đó tôi rất hoảng hốt t́m cách chống cự. Nhưng càng chống cự anh càng đè rất chặt. Lúc đó tay tôi bị gh́ rất mạnh, toàn thân thể anh đè lên người tôi.
Chị Lê Thu Thương: "Chẳng nhẽ người yêu là trai Hà Nội th́ cứ "đ̣i" là tôi phải "cho".
Rồi anh bảo: “Cho anh nhé”. Lúc đó không hiểu sao tôi bỗng rất b́nh tĩnh. Tôi hỏi lại: “Cho ǵ?”. Anh nói “Cho anh làm chồng em, qua đêm nay ngày mai chúng ta là của nhau”.
Tôi nói với anh rằng tôi chưa muốn v́ đang c̣n học, rằng tôi sợ nhỡ có em bé, ảnh hưởng đến công việc học hành… Anh nói: “Có em bé để nuôi, em vẫn đi học b́nh thường. Và anh sẽ cưới em, anh hứa đấy. Nh́n mặt anh là biết có bảo hành rồi mà”.
Chúng tôi cứ đối thoại như vậy cho đến khi anh cau có: “Em bảo không à? Không là anh không yêu em nữa đâu đấy! Em nghĩ lại đi, em là ai? Em chỉ là một cô gái b́nh thường. Yêu được anh là phúc cho em rồi đấy. Anh là trai Hà Nội, ăn học đàng hoàng, có công việc ổn định… em c̣n đ̣i ǵ nữa mà muốn giữ khư khư…”
Tôi đă đẩy anh văng ra. Nhưng chưa kịp chạy, anh đă kéo tôi lại. Lần này anh không hỏi han hay tán tỉnh, nịnh nọt ǵ tôi nữa. Anh giật phăng áo của tôi. Lúc đó, tôi sợ quá, nằm im, bất động không có một hành động ǵ… nước mắt tôi chảy dài rồi tôi cứ nh́n anh trân trân…
Tôi cũng không hiểu sao anh đă dừng lại. Nhưng cảm giác bị anh giật tung tấm áo khỏi người khi tôi đă cương quyết nói không và lời đe dọa “bỏ” của anh khiến tôi tê tái.
Tôi chia tay anh sau đêm hôm đó. Sau, anh có xin lỗi tôi với lư do anh say nhưng trong tôi, những lời nói của anh cứ văng vẳng trong đầu. Chẳng lẽ cứ đẹp trai, có việc làm tốt, cứ là con trai Hà Nội th́ những cô người yêu nhà quê như tôi đều phải “cho” khi bị đ̣i ư?
Theo Bee