Cô bé bán vé vội vàng số dúi mẩu giấy lạ vào tay đại gia, 3 ngày sau cả dòng họ giàu có kéo đến tìm gặp cô bé đưa lại 1 thứ sữ/ng người, không phải là tiền mà lại là…
Trời tháng Mười ở Đà Lạt vừa se lạnh vừa âm u, những cơn mưa bất chợt đổ xuống khiến đường phố như mờ đi trong làn sương dày đặc. Giữa khung cảnh đó, một cô bé nhỏ nhắn tên là Hương ngồi nép bên lề đường, bên cạnh là xấp vé số đã nhàu nát.
Hương 15 tuổi, cha mất sớm, mẹ thì bệnh nặng nằm liệt giường. Mỗi ngày, sau giờ học, cô chạy nhanh ra trạm xe buýt để bán vé số cho kịp giờ cao điểm. Mọi người gọi cô là “cô bé bán vé” với ánh nhìn vừa thương vừa hững hờ – như một phần quá quen thuộc của phố thị này.
Chiều hôm đó, một chiếc xe Mercedes đen bóng dừng lại ngay trước mặt Hương. Cửa kính hạ xuống, bên trong là một người đàn ông trung niên, ăn mặc bảnh bao, có vẻ là doanh nhân thành đạt. Ông ta không nói gì, chỉ đưa tay ra mua một tờ vé số.
Hương vừa định trao vé, bỗng cô lén dúi một mẩu giấy nhỏ vào tay ông.
Ông ngạc nhiên nhìn cô bé, nhưng thấy ánh mắt van lơn, lại có phần hoảng sợ trong đôi mắt ấy, ông không hỏi thêm. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh.
Ba ngày sau.
Vào một buổi sáng sớm mù sương, trước căn nhà gỗ cũ nát nơi mẹ con Hương sống, xuất hiện ba chiếc xe sang trọng. Một đoàn người mặc đồ đen, khuôn mặt nghiêm nghị, bước xuống xe. Họ không ồn ào, không gây náo loạn, chỉ gõ cửa nhẹ nhàng và hỏi:
– Cô bé tên Hương có ở nhà không?
Người hàng xóm bên cạnh – bà Tư bán cháo – nhìn họ đầy cảnh giác:
– Có… Nhưng mấy người là ai? Đến tìm nó làm gì?
Người đàn ông đứng đầu nhóm nhẹ nhàng nói:
– Chúng tôi là người nhà của ông Phan Quốc Hưng, chủ tịch tập đoàn Tín Hưng. Chúng tôi đến để… trả lại một thứ mà Hương đã gửi cho ông ấy.
Cánh cửa mở ra, Hương bước ra với ánh mắt ngỡ ngàng. Một người phụ nữ lớn tuổi, có vẻ là mẹ của ông Hưng, tiến đến, nắm chặt tay Hương và đưa ra một vật bọc vải nhung đỏ.
Bên trong là một tấm ảnh cũ, ố vàng theo năm tháng.
Bức ảnh chụp hai đứa trẻ đứng trước một mái nhà tranh. Một trong hai là Hương, đứa còn lại… chính là ông Hưng lúc nhỏ.
– Cô bé… mẩu giấy đó… con viết gì mà khiến anh Hưng đêm nào cũng mất ngủ, rồi gọi cả họ về đây vậy? – người phụ nữ hỏi, nước mắt rưng rưng.
Hương lúng túng, cúi đầu.
– Con chỉ viết: “Chú có còn nhớ đứa em mà chú đã bỏ lại ở làng nghèo 20 năm trước không?”
Mọi người im bặt.
Chuyện bắt đầu từ nhiều năm trước, khi ông Hưng còn là cậu bé mười tuổi. Cha ông – ông Phan Văn Tình – là người con trai cả của một gia đình giàu có ở Hà Nội. Nhưng vì mâu thuẫn với gia tộc, ông bỏ đi, mang theo vợ con vào miền Trung sống đời cơ cực. Ở đó, ông có một đứa con trai là Hưng và một đứa con gái sinh sau – tên là Hồng, nhưng mọi người gọi yêu là “bé Hương”.
Cuộc sống nghèo khổ khiến mẹ ông Hưng mắc bệnh, qua đời sớm. Một ngày nọ, ông Tình gửi Hưng về lại Hà Nội với gia đình để có cơ hội học hành. Nhưng ông thì ở lại với đứa con gái nhỏ – Hương.
Không lâu sau, ông Tình mất vì tai nạn lao động.
Gia đình giàu có bên nội không chấp nhận đứa con gái “ngoài giá thú” này. Không ai tìm Hương. Không ai đoái hoài đến cô bé bị bỏ lại.
Cho đến một ngày, sau bao năm cố gắng vươn lên, Hưng trở thành đại gia, chủ tịch một tập đoàn lớn. Trong một lần về Đà Lạt khảo sát đất, tình cờ ông thấy cô bé bán vé – có khuôn mặt quen lạ lùng. Ông mua vé theo thói quen, thì cô lại lặng lẽ dúi mẩu giấy kia vào tay ông.
Đọc dòng chữ đó, ông như chết lặng.
Về lại khách sạn, ông lục lại ảnh cũ. Tim ông thắt lại. Gương mặt cô bé trong ảnh – chính là Hương. Em gái ông. Máu mủ ruột thịt mà ông đã quên suốt bao năm.
Ba ngày trời, ông mất ăn mất ngủ. Ông không dám đối diện với sự thật rằng chính mình đã từng ngoảnh mặt làm ngơ với quá khứ.
Ông kể lại toàn bộ chuyện cho mẹ mình, người bà chưa từng biết mình còn một cháu gái. Bà rơi nước mắt. Và bà quyết: “Chúng ta phải đưa con bé về. Không phải vì nó là em gái con, mà vì đó là bổn phận của cả dòng họ.”
Trong ngày hôm ấy, Hương được đưa về nhà hàng tỉ phú họ Phan, không phải để “nhận tiền”, như nhiều người tò mò suy đoán. Mà để nhận lại danh phận – người cháu thất lạc của một gia tộc danh giá.
Nhưng câu chuyện không dừng ở đó.
Chính việc trở về của Hương đã khiến những mâu thuẫn âm ỉ trong gia đình Phan bùng lên. Một vài người con khác trong dòng họ phản đối gay gắt, cho rằng Hương chỉ là “đứa con rơi”, không xứng đáng thừa kế bất kỳ điều gì.
Trong một buổi họp kín, một người chú trong họ nói:
– Nó là ai mà được ngồi ở bàn này? Nó có học hành gì không? Nó có tư cách gì?
Hương im lặng. Nhưng bà nội cô đứng lên, đập mạnh tay xuống bàn:
– Nó là cháu ruột của tôi! Dù có bị bỏ rơi, dù có lớn lên trong nghèo đói, nhưng nó chưa bao giờ quay lưng với gia đình. Chính nó tìm chúng ta. Trong khi các người suốt đời chỉ biết giữ lấy tài sản!
Hương vẫn không nói gì. Nhưng tối đó, cô âm thầm rời khỏi biệt thự.
Cô để lại một bức thư:
“Con không cần tiền, không cần danh phận. Con chỉ muốn biết… có ai còn nhớ đến cha con không? Đến một người đàn ông đã từng từ bỏ tất cả vì tình yêu, rồi chết trong lặng lẽ? Nếu không ai nhớ, thì con cũng chẳng cần ai nhớ đến con.”
Hương trở về căn nhà cũ. Tiếp tục chăm mẹ. Tiếp tục bán vé.
Nhưng đúng một tuần sau, người ta lại thấy những chiếc xe sang đỗ đầy ngõ nhỏ.
Ông Hưng lần này không đi một mình. Cùng với ông là bà nội, các cô chú, và một đoàn luật sư.
Trước mặt toàn bộ khu phố, ông Hưng quỳ xuống trước Hương.
– Anh xin lỗi. Em không cần tài sản. Nhưng anh cần em. Gia đình này cần em. Không phải để thừa kế, mà để chuộc lại lỗi lầm.
Họ trao cho Hương một bìa hồ sơ: giấy chứng nhận quyền sở hữu một ngôi nhà mới, sổ tiết kiệm để chữa bệnh cho mẹ, và… một cuốn album ảnh cũ. Trong đó, có bức ảnh Hương từng đưa – giờ được đóng khung, treo ở đại sảnh nhà họ Phan.
Cuối cùng, cô bé bán vé ngày nào, đã tìm lại được điều mà tiền bạc không thể mua được: một gia đình.
VietBF@ sưu tập
|
|