Tiếng trống cưới vang rộn ràng từ đầu ngơ khiến không khí cả xóm nhỏ vùng ven đô như được khuấy động. Người dân đứng chật hai bên đường, tay cầm hoa, cười nói vui vẻ khi chiếc xe hoa lộng lẫy chầm chậm tiến về cổng nhà trai.
Trên xe, cô dâu ngồi nghiêng đầu như đang mệt mỏi. Váy trắng tinh khôi, khuôn mặt điểm chút phấn hồng nhạt, đẹp như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Nhưng chẳng ai ngờ, vài giây sau khi xe dừng lại trước cổng, cô dâu đột nhiên nghiêng người rồi ngă gục xuống vô thức.
– “Cô dâu ngất rồi! Mau gọi người nhà!” – Một người trong đoàn rước dâu hốt hoảng la lên.
Cả nhà trai lao ra xe, mẹ chú rể hoảng hốt kéo cửa xe. Chú rể cũng vội vă lao tới, tay run rẩy bế cô dâu ra ngoài. Nhưng rồi… mọi ánh mắt đổ dồn vào bên trong xe. Một người phụ nữ trung niên hét lên:
– “Trời đất ơi! Có… hai cô dâu!”
Đúng vậy. Trên xe có hai cô gái mặc váy cưới giống hệt nhau, một người đang bất tỉnh, một người c̣n đang ngồi yên ở ghế sau cùng, ánh mắt lặng lẽ, như chờ đợi điều ǵ đó.
Cả gia đ́nh nhà trai sững sờ, người thân nhà gái cũng chưa hết bàng hoàng. Mọi thứ như đóng băng vài giây trước khi bùng nổ trong hỗn loạn.
– “Sao lại có hai cô dâu? Chuyện này là thế nào?”
– “Đây… đây mới là cô dâu thật!” – Một người họ hàng bên nhà gái nói, chỉ vào cô gái đang bất tỉnh.
– “Thế c̣n cô kia?”
Cô gái ngồi yên trong xe không trả lời. Cô cúi đầu, hai tay nắm chặt tà váy cưới. Không ai biết cô là ai, đi cùng từ lúc nào, và tại sao lại có mặt trên xe hoa.
Mọi người lập tức đưa cô gái bất tỉnh vào nhà, gọi bác sĩ. Trong khi đó, một số người gọi công an v́ nghi có kẻ phá hoại lễ cưới. Không ai dám tự tiện động vào “cô dâu thứ hai”.
Chỉ đến khi công an tới nơi, mọi người mới biết danh tính của cô gái c̣n lại. Cô tên là Vân, 24 tuổi. Giọng nói b́nh thản, cô chỉ nói một câu:
– “Tôi là vợ sắp cưới của anh Nam – chú rể hôm nay.”
Cả sân im lặng như tờ. Mắt mọi người đổ dồn về phía chú rể – Nam – lúc này đang bối rối, mặt trắng bệch như không c̣n giọt máu.
– “Vân… em làm ǵ ở đây? Sao em lại…?”
Cô gái tên Vân nh́n thẳng vào anh, đôi mắt sâu thẳm:
– “Chẳng phải anh nói sẽ cưới em? Hôm nay là đám cưới của chúng ta mà, anh Nam!”
Nam và Vân từng là một cặp đôi yêu nhau sâu đậm. Họ quen nhau từ năm thứ hai đại học, từng trải qua nhiều sóng gió. Khi ra trường, Nam làm trong ngành xây dựng, c̣n Vân trở thành giáo viên tiểu học.
Họ thuê một căn pḥng trọ nhỏ ở Hà Nội, sống như vợ chồng son suốt ba năm. Vân lo lắng từng bữa ăn giấc ngủ cho Nam. Cô dành cả thanh xuân để đợi anh ổn định sự nghiệp, có thể cưới cô đường hoàng.
Nhưng rồi mọi thứ thay đổi khi Nam về quê nhận công việc giám sát một dự án lớn. Ở đó, anh gặp Hương – cô gái con nhà giàu, xinh đẹp, được bố mẹ mai mối. Hương yêu Nam từ lần đầu gặp mặt. C̣n Nam, trước áp lực từ gia đ́nh và sự cám dỗ của một tương lai dễ dàng, dần rời xa Vân.
Anh cắt liên lạc, không nói một lời chia tay. Vân ṃn mỏi chờ tin, cuối cùng chỉ nhận được tin nhắn: “Anh xin lỗi. Em hăy quên anh đi.”
Một tháng sau, Nam đăng ảnh đính hôn với Hương. Không một lời giải thích.
Vân sụp đổ. Cô mất ngủ, bỏ việc, trầm cảm. Nhưng cô không điên. Cô quyết định giữ im lặng, theo dơi tất cả – và chờ ngày báo thù.
Sáng hôm đó, khi đoàn xe dâu đang chuẩn bị khởi hành từ nhà gái, một sự cố xảy ra: một phụ nữ tự xưng là người thân cô dâu xin đi nhờ xe về nhà trai do “bị lạc xe riêng”. Mọi người tưởng người quen của Hương nên không nghi ngờ.
Vân đă lẻn vào xe từ lúc đó. Cô ngồi yên lặng ở hàng ghế cuối, trùm khăn voan như một người khách mời đặc biệt. Không ai ngờ rằng cô cũng mặc váy cưới – bộ váy ngày xưa hai người từng hứa sẽ mặc trong ngày cưới của họ.
Lúc cô dâu Hương bị ngất (sau này bác sĩ kết luận do bị bỏ thuốc mê nhẹ), Vân bước ra như một bóng ma từ quá khứ. Không náo loạn, không la hét, cô chỉ ngồi đó – đợi Nam nh́n thấy ḿnh.
Nam suy sụp. Anh không ngờ Vân vẫn c̣n sống… và c̣n xuất hiện đúng ngày cưới. C̣n Hương, khi tỉnh dậy, đă nh́n thấy người yêu ḿnh – trong bộ lễ phục cưới – quỳ gối, mắt ngấn lệ trước một cô gái lạ mặt.
Gia đ́nh hai bên họp kín. Truyền thông đă bắt đầu kéo tới. Mạng xă hội rộ lên tin đồn về đám cưới “hai cô dâu”.
Mẹ Nam ngất lên ngất xuống, c̣n bố Hương gọi cảnh sát điều tra xem có phải hành vi phá hoại gia đ́nh hay không.
Nhưng Vân không có hành động ǵ trái pháp luật. Cô không đánh, không chửi, không gây rối. Cô chỉ ngồi đó, b́nh thản nói:
– “Tôi chỉ đến để đ̣i lại một câu trả lời. Nam, tại sao anh bỏ tôi?”
Trước hàng chục ánh mắt, Nam không trả lời được. Hương lúc đó lặng lẽ rút khỏi pḥng, tháo khăn voan cưới, khóc trong im lặng.
Chiều hôm đó, đám cưới bị hủy bỏ. Tiệc tùng giải tán, khách mời ra về trong bối rối. Câu chuyện trở thành đề tài nóng suốt nhiều ngày trên mạng xă hội.
Câu chuyện tưởng chừng kết thúc. Nhưng một năm sau, người ta thấy Vân xuất hiện tại một thị trấn ven biển, mở một tiệm cà phê nhỏ. Cô sống yên b́nh, không c̣n nhắc đến quá khứ.
Nam th́ đă bỏ quê, lên Sài G̣n làm lại từ đầu. Anh không c̣n liên lạc với ai trong vùng. Một lần t́nh cờ, có người bắt gặp anh đứng trước tiệm cà phê của Vân, tay cầm bó hoa nhỏ. Nhưng anh không bước vào.
Vân nh́n thấy anh từ xa. Cô mỉm cười, khẽ đóng cánh cửa tiệm.
Cô biết… ḿnh đă bước ra khỏi quá khứ.
C̣n Nam – có lẽ suốt đời sẽ sống với câu hỏi: “Nếu ngày ấy không phản bội, liệu hôm nay chúng ta đă hạnh phúc?”
VietBF@ sưu tập
|
|