Nhiều dấu chỉ cho thấy CSVN không c̣n cách nào khác hơn, ắt phải đi với Trung Cộng. Thà đi với TC mà mất đất c̣n hơn đi với Mỹ chưa chắc được, lại mất đảng.
Ắt phải đi với TC v́ con đường CSVN đi không phải do CSVN chọn, mà do TC sắp xếp, vạch ra, dàn dựng; CSVN nhược tiểu, nhỏ bé hơn, không làm ǵ khác được. TC tách dân chúng VN ra khỏi Đảng Nhà Nước một cách tinh vi, bao vây VN trên biển, thao túng trong nội bộ Đảng CSVN, trong chánh trị vùng, trong kinh tế thương mại.
Qua hai cuộc dân VN biểu t́nh chống TC ngày 9 tháng 12 ở Saigon và Hà nội cho thấy CSVN đă theo TC như thày tṛ rồi. CSVN cúc cung, tận tụy thi hành lịnh của quan thầy TC đă bịt miệng “ báo đài” không viết một chữ, không đi một h́nh nào.
CSVN chỉ giao nhiệm vụ cho một tờ ở Hà nội, báo Hà Nội Mới, của Thành Ủy và UBND Hà nội với Chủ Tịch Nguyễn thế Thảo từng chuyên môn chụp đủ thứ mũ cho người biểu t́nh, viết lên án cuộc biểu t́nh ở Hà nội, với tựa “Giải tán vụ việc tập trung đông người, tuần hành trái pháp luật, gây mất trật tự công cộng tại Hà Nội”. Và 6 giờ 30 chiều, Đài Truyền H́nh Hà Nội chỉ một tin ngắn nhưng không có một h́nh ảnh nào về vụ biểu t́nh chống Trung Quốc của người dân Hà Nội.
C̣n báo Trung Quốc thâm độc mà tích cực. Tờ Hoàn Cầu Thời Báo của TC trong thông tin và nghị luận “đại trà” về cuộc biều t́nh ở VN. Nhưng báo này trở trái làm mặt, nói dân chúng VN biểu t́nh chống nhà cầm quyền Hà Nội chứ không phải chống Trung Quốc. Trong số ngày thứ Hai 10-12, viết “Các lực lượng tổ chức các cuộc biểu t́nh chống Trung Quốc đă kích động một số sinh viên, tuy nhiên phần lớn xă hội th́ đang có một sự bí mật ai cũng biết, là những lời hô đả đảo Trung Quốc thật ra là chống chính quyền.”
Báo này lại c̣n diễn giải thêm “Trong các bản tin báo chí Tây phương, các người biểu t́nh được phỏng vấn bày tỏ sự bất măn đối với nhà cầm quyền chống phát biểu ư kiến công khai, hơn là tức giận Trung Quốc”.
TC làm như thế là dùng xảo thuật tuyên truyền dụng danh đạt quả để địch vận đối với CSVN, dân vận đối với dân TQ và quốc tế vận đối với thế giới. Mà mục tiêu là gây công phẫn và chia rẽ giữa dân chúng VN và nhà cầm quyền CSVN, đồng thời triệt hạ thế đứng của CSVN trên công luận thế giới.
Trong khi đó CSVN không dám nói một chữ nào đụng chạm quan thầy TC trong cuộc biểu t́nh nào đối với TC. Trái lại c̣n trấn áp không nương tay đối với dân chúng VN – một cách rất ôn ḥa, hiền hậu- bày tỏ ḷng yêu nước, chống TC xâm lăng và khẳng định chủ quyền của VN trên đảo và biển mà TC đă chiếm.
Thái độ và hành động của CSVN qua hai cuộc biểu t́nh chống TC của người dân Việt là một dấu chấm dứt những phỏng đoán Hà nội có thể đi với Mỹ hay ít ra nhờ thế của Mỹ để ngăn chận đà bành trướng, xâm chiếm, thôn tính biển đảo của quốc gia dân tộc VN.
CSVN không phải hành động tùy hứng mà có tính toán kỹ để đi với TC. CSVN sợ đi với Mỹ là mất Đảng v́ Mỹ là biểu tượng của tự do, dân chủ. Mỹ khéo léo ít nói ra hai chữ này mà diễn dịch bằng một ư niệm Liên Hiệp Quốc công nhận và tán trợ Nhân Quyển. Đó là một giá trị tổnh hợp bao hàm hai giá trị tự do, dân chủ, niềm tin lập quốc của Mỹ. Mà tự do, dân chù, nhân quyền trên học lư cũng như thực tế là khắc tinh của độc tài, chuyên chính toàn diện như CS.
CSVN biết đi với Mỹ th́ sớm muộn ǵ cũng phải chuyển hoá hay bị thay đổi thể chế chánh trị độc tài đảng trị toàn diện của Đảng Nhà Nước CSVN.
Mà muốn đi với Mỹ như đồng minh Phi Luật Tân, Nhựt Bản của Mỹ, cũng không được. V́ chánh quyền Mỹ không bao giờ đồng minh với một chế độ CS, chỉ đối tác ngoại giao, giao thương, chiến lược tùng phần là quá lắm rồi.
CSVN v́ thế thà đi với TC mất đất, mất biển mà c̣n nắm được quyền cai trị chuyên chính, ít nhứt trong hiện tại và tương lai gần. Lănh thổ, lănh hải TC có chiếm th́ cũng chiếm từ từ, chớ đâu có lấy một cái rụp. CSVN cố gắng hạn chế mất mát thôi, la làng lên cho dân đỡ chưởi, chớ biết chống lại quan thầy TC khổng lồ là tự sát. CSVN tin rằng ngay khi TC biến VN thành một thuộc địa kiều mới, cũng không hề chi, CSVN vẫn có thể được quan thầy cho làm thái thú trá h́nh, trong trường hợp bết nhứt đó vẫn có lợi cho Đảng CSVN.
Huống hồ Mỹ lúc nào cũng nói chỉ bảo vệ con đường hàng hải huyết mạch ở Á châu Thái B́nh Dương thôi, chớ không đứng về phía bên nào trong các cuộc tranh chấp biển đảo của các nước trong vùng.
Kinh nghiệm đau thương VN Cộng Hoà c̣n đó. VNCH là đồng minh sanh tử với Mỹ c̣n bị Mỹ phản bội bỏ rơi khi Mỹ bắt tay được với TC. Ai bảo đảm một ngày nào đó chánh trị “cực kỳ” thực dụng của Mỹ sẽ không “móc ngoặc” với TC chia quyên lợi, khai thác tài nguyên Á châu Thái Binh Dương trên đầu trên cổ các nước trong vùng; Biển Đông trở thành biển của nỗi buồn nhược tiểu, của nỗi nhục da vàng.
Cái gương Hoàng Thân Sihanook của nước Miên được TC bảo bọc tới chết cũng làm cho CSVN thấy TC coi vậy chớ có t́nh nghĩa, ít chánh trị thực dụng, hết sức phũ phàng như Mỹ.
Nếu đi với Mỹ, CSVN c̣n mắc một cục xương nuốt không bao giờ vô là cả triệu người Mỹ gốc Việt chống Cộng. Một trở ngại lớn trong bang giao và giao thương giữa Hà nội và Washinton DC. Trên thực tế nhứt định Mỹ tin người Mỹ gốc Việt hơn v́ xưa là đồng đội, đồng minh nay là công dân Mỹ.
Bà con xa không bằng láng giềng gần. Mỹ ở xa mà lại là kẻ thù xưa của CSVN. TC ở gần lâu nay là đồng chí, là đồng minh viện trợ hào phóng cho CSVN trong chiến tranh VN.
Nếu quan niệm chánh trị là phục vụ cho quyền lợi của đảng phái cầm quyền th́ con đường CSVN đi theo TC như tṛ và thầy, là rất “logic”. C̣n nếu quan niệm chánh trị là phục vụ cho quốc gia dân tộc, cho đất nước nhân dân, con đường CSVN đang đi là một con đường bá đạo, phản quốc, măi quốc cầu an, cầu vinh, có tội đối với đất nước và nhân dân. Nhưng CSVN đâu có quyền chọn lựa. TC đă “gài độ”, CSVN không thể tránh được. Đó là con đường định mạng của CS Hà nội. Như hai câu thơ trong Cung Oán Ngâm Khúc của Ôn Như Hầu: “Cái quay búng sẵn trên trời/ Mờ mờ nhân ảnh như người đi đểm”./.
Vi Anh