
Vừa về đến ngõ, Mận bất ngờ thấy chồng đứng đợi với vẻ mặt hằm hằm đầy tức giận. Nhìn thấy vợ, gã dằn giọng quát:
- Cô về nhanh mợ nói chuyện.
Mận thót dạ ngơ ngác nhưng cũng tất tả dắt xe cùng giỏ hàng nặng trĩu về nhà. Thoáng thấy con dâu về đến cổng, mẹ chồng Mận nghiến răng rít lên:
- À… Về rồi đấy à? Vứt hết các thứ đi không có chợ búa gì hôm nay hết. Vào đây, vào ngay đây cho tôi hỏi.
Mận không hiểu có chuyện gì, sợ hãi dựng chiếc xe đạp cà tàng vào tường rào và đặt giỏ hàng xuống sân. Tiếng mẹ chồng Mận vẫn rít lên:
- Đổ đi… Tao bảo đổ hết đi cơ mà. Hừ… mày giỏi lắm !
Mận vẫn không hiểu gì, thị lắp bắp:
- Mợ nói chuyện xong con làm hàng rồi đi chợ sau chứ sao lại đổ ạ?
- À… Mày còn đứng đấy mà cãi lý à? Thằng Thiện đ…â…âu…?
Chồng Mận cũng vừa bế thằng cu con mới được 9tháng tuổi từ ngoài ngõ về đến nhà. Gã quát:
- Vào nghe mợ hỏi tội còn đứng đấy à? Ngu…!
Tai Mận ù đi, thị len lén cuống quýu đi vội vào nhà ngồi xuống nền nhà run run hỏi:
- Dạ. Con thưa mợ có chuyện gì thế ạ?
Mẹ chồng Mận ngồi bắt chéo chân trên ghế salon hắng giọng. Bà đưa ánh mắt sắc lẻm ngó đứa con dâu vẻ tái dại vì lo sợ đang ngồi trước mặt, nói gấp gáp bằng chất giọng rin rít qua kẽ răng:
- À… Chị còn hỏi tôi là có chuyện gì cơ à? Thế có thật mày không biết chuyện gì phải không hử con Mận kia?
Mận ngơ ngác:
- Dạ. Con không biết con đã làm gì sai?
- À… Thế ra là chị không biết mình sai gì à?
- Thế tao hỏi mày, con Mận kia mày phải trả lời cho đúng.
Nước mắt trào ra, cổ họng đau nghẹn… Mận đưa ánh mắt ngơ ngác tủi thân nhìn chồng đang bế con đứng cạnh mẹ khoặm mặt lườm vợ vẻ giận dữ. Thằng bé con ngây thơ cứ đưa tay sờ mặt bố rồi nhìn mẹ toét miệng cười. Mận cúi mặt giấu nước mắt khẽ trả lời:
- Vâng.
Mẹ chồng Mận xỉa tay chỉ mặt con dâu diết gióng:
- Thế con Mận kia. Mày sạch kinh hôm nào?
Câu hỏi quá riêng tư trong bối cảnh lạ lùng khiến Mận giật nảy vì ngạc nhiên nên thị ngẩng nhìn mẹ chồng mà chưa trả lời ngay. Mẹ chồng thị mím cặp môi mỏng đầy tức giận hỏi lại:
- Tao hỏi. Mày sạch kinh hôm nào?
Mận đáp như vô thức:
- Dạ. Con vừa sạch hôm qua .
Mẹ chồng Mận đập tay đánh chát xuống bàn khiến bộ ấm chén uống nước nảy lên kêu loảng xoảng. Thằng bé con giật mình bật khóc ré lên. Bà quát:
- Thằng Thiện. Bế thằng cu ra kia.
Chồng Mận bế con ra sân không quên ném về phía vợ cái lườm đầy trách giận…
Mẹ chồng Mận xỉa tay chỉ mặt con dâu nghiến răng chì chiết:
- Sạch kinh từ hôm qua sao hôm nay mày không đi viện đặt vòng mà còn đi chợ. Hử?
- Thằng bé mới được 8-9 tháng sao mày lại để có thai?
- Mà tại sao sau khi mày nạo thai xong lại không bảo bác sĩ người ta đặt vòng ngay là sao hử con Mận kia?
- Mày là loại đàn bà không biết giữ sức khoẻ cho chồng biết chưa? Con trai tao ngu nên nó mới khổ vì mày. Thiện ơi mày ngu lắm con ạ. Khổ thân con trai tôi…!
Mận tối tăm mặt mũi, cổ họng đau nghẹn khóc không thành tiếng. Thị nghẹn ngào cố thanh minh:
- Dạ… con… con không biết… Con làm quần quật mệt nên con… con ngủ say không biết… biết có thai lúc nào… hức… hức…
Mẹ chồng Mận rít lên mỉa mai:
- À… Là nhà chị vất vả quá à? Nhà này lắm việc thế cơ à? Có mỗi đi chợ với cơm nước với thằng bé con thôi mà vất vả đến ngủ với chồng không biết mình chửa lúc nào à?
Mận khóc lặng nghe mẹ chồng xối xả…
- Thế sao biết có chửa không đi nạo luôn lại để thai to rồi mới nạo hả?
Tôi nghe cô Phụng kể lại mà toát mồ hôi mà sôi gan tím ruột. Thế ngộ nhỡ thai to nạo chết ra đấy thì mày đổ vạ cho nhà này à hả con Mận kia? Tại sao mày không nạo sớm đi. Tao hỏi?
Mận mệt lả cả người vì khiếp đảm và tủi hận… và cũng bởi cơ thể bấy bớt sau nạo thai được hơn một tháng mà không được nghỉ ngơi bồi dưỡng. Thị nghẹn giọng phân trần:
- Thưa mợ. Con biết có thai nhưng lại vào giáp tết. Con trót nhận hơn tạ rưỡi giò phải làm trả cho khách….
Mẹ chồng Mận bật chồm lên:
- Thế sao 29-30 tết trả hàng xong rồi không đi nạo luôn đi mà phải chờ ra tết hử?
Mận nức nở:
- Ngày đó bệnh viện họ nghỉ không làm và con còn phải lo cỗ bàn tết nhất tập trung gia đình mà cậu mợ giao cho con… Con… con có…có muốn muốn…
Mẹ chồng Mận cắt ngang:
- Bệnh viện họ nghỉ thì làm tư. Nạo xong nằm nghỉ một hai tiếng dậy làm cỗ thì chết à?
Mận gục mặt khóc nghẹn không nói lên lời. Mẹ chồng Mận thấy thị khóc quá bực mình xa xả:
- Con kia. Ai làm gì mày mà mày khóc. Hử? Vì mày ngu nên tao dạy dỗ có mấy câu mà mày khóc là sao? Mày khóc thế để thiên hạ người ta tưởng nhà này ai làm gì mày phải không? Mày định bôi nhà này phải không con k…i…a…?
- Để rồi tao gọi ông bà Hảo xuống đây để nói cho ông bà ấy biết dạy con gái thế nào? Tao nuôi con 27-28 năm trời nó có gầy thế đâu mà cưới mày về thằng bé cứ xanh rớt ra…
Đoạn bà gọi vóng ra sân:
- Thằng Thiện đâu vào đây tao bảo?
Chồng Mận nghe mẹ gọi thì vội bế con vào đứng bên mẹ mặt hằm hằm nhìn vợ ngồi khóc rúm ró dưới nền nhà.
Mẹ chồng Mận đập tay xuống bàn rồi đanh giọng:
- Tao truyền đời cho con Mận biết. Ngay ngày mai mày phải vào bệnh viện Hà Đông đặt vòng một mình rõ chưa? Ngày mai mày không đi đặt vòng thì tao sẽ có cách… mày đừng trách rõ chưa?
Tai Mận ù đặc… Thị ngẩng phắt lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt đầy giận dữ của chồng. Gã nhìn vợ vẻ ghê tởm nghiến giọng:
- Mai liệu mà tự đi vào bệnh viện Hà Đông đặt vòng một mình rõ chưa.
Gã lầm bầm hằn học tiếp: Đồ ngu…
Mận sụm xuống không còn chút sức lực nào để gắng gượng…
Mẹ chồng thị khẽ quát:
- Sao…? Vẫn còn ngồi ỳ ra đó để ăn vạ à?
Không dậy mà lo cơm nước và làm hàng rồi đi chợ tính để nó hỏng ra đấy để mất tiền à?
Nói xong bà cầm cái quạt đập phành phạch mấy cái vào mông rồi quày quả ra khỏi nhà. Bà đi chuyện vãn với mấy bà cấp dưỡng trước đó bà từng quản lý đã về hưu sau bà mấy năm.
Chồng Mận thấy mẹ đi liền cầm tay vợ lôi dậy, dịu giọng:
- Thôi. Dậy làm hàng còn đi chợ kẻo hỏng hết bây giờ. Mai nghỉ chợ đi đặt vòng rõ chưa?
Mận ngẩng khuôn mặt đẫm lệ nhìn chồng như nhìn một thứ gì đó mà không diễn tả nổi. Thị cứ trân trân nhìn gã một cách vô cảm và thị cũng không khóc nữa. Thị giơ tay về phía chồng đón thằng bé con đang nhoài tay theo mẹ, vạch áo cho con bú. Thị nghĩ đến một cái chết…
Thằng bé được mẹ cho bú no trước 5 giờ sáng và lẽ ra khi 7 giờ mẹ nó đi lấy hàng về nó phải được bú thêm. Cuộc đấu tố của bà nội với mẹ nó suốt từ 7 giờ hơn đến quá 9 giờ sáng khiến nó cũng mệt lả vì khát sữa. Sau khi vồ lấy ti mẹ rít vài hơi thật sâu nó mới tươi tỉnh trở lại. Miệng vẫn nún nún đầu ti và mủm mỉm cười. Bàn tay xinh xinh mũm mĩm cúa nó cứ sờ sờ ve vuốt mặt mẹ, ánh mắt nó nhìn mẹ đầy âu yếm tin cậy… Tim Mận thắt lại. Thị bỗng ghì chặt thằng bé khiến nó giật mình nhả ti ra nhìn mẹ ngơ ngác và xệch mồm mếu. Mận cũng giật mình vội bình tâm, thị đổi bên ti cho con bú tiếp. Nhìn con, Mận không cầm lòng được, nước mắt thị tuôn lã chã vào cả mặt thằng bé khiến nó ngơ ngác quờ tay sờ vào mắt mẹ, miệng cười ngô nghê như muốn hỏi mẹ cái gì vậy…?
Mận không nghĩ nhiều nữa. Thị cho con bú no rồi đặt con vào ghế mây cho con vào bếp cùng mình. Mận vừa làm hàng để chiều mang ra chợ bán vừa tranh thủ nấu bữa trưa cho cả nhà. Chồng Mận sau khi giao con cho vợ lại nhàn nhã nhả từng hơi khói thuốc lá lên trần nhà bên ấm nước chè…
VietBF@sưu tập