Chiến đấu cơ Nga Su-35 Franker-E (“Cánh Sườn”) hiện là “hàng chất” nhất của không quân Nga. Vậy liệu phi công Mỹ sẽ run như cầy sấy khi ngồi trong khoang lái chiếc F-22 Raptor?
V́ hiện Lầu Năm Góc lo ngại Nga có thể bắn tan các chiến đấu cơ tàng h́nh của Mỹ.
Cho đến nay, chiến đấu cơ Mỹ được tiếng bay nhanh nhất, cơ động nhất thế giới. Nhưng số vũ khí Mỹ ngày càng lạc hậu, theo nhận định của một số quan chức hưu trí và đương nhiệm của không quân Mỹ.
Bay cao và nhanh, chiếc F-22 Raftor (“Chim ăn thịt”) là chiến đấu cơ tàng h́nh nguy hiểm nhất mà Mỹ đóng được.
Nhưng chiếc này cùng tất cả những chiến đấu cơ Mỹ khác đều có một nhược điểm: tên lửa không đối không của F-22 không thể tiêu diệt máy bay địch vốn có những kỹ thuật chặn sóng radar mới.
Vấn nạn này được đặt ra lúc Mỹ đang có quan hệ căng thẳng với Nga về cuộc khủng hoảng ở Ukraine, rất có thể xảy ra xung đột quân sự giữa Nga-Mỹ, dù là rất nhỏ.
Một sĩ quan không quân cấp cao Mỹ có nhiều kinh nghiệm về F-22, giấu tên, nói với trang Daily Beast:
“Bộ Quốc pḥng Mỹ từ nhiều năm qua không t́m các cách chống EA (tấn công điện tử) nên khi chúng tôi tàng h́nh, chúng tôi phải vất vả làm việc thông qua EA để nhắm mục tiêu (một chiếc máy bay địch như chiến đấu cơ Nga Su-35 “Cánh Sườn”) và tên lửa của chúng tôi sẽ khó mà tiêu diệt được máy bay địch”.
Vấn đề là nhiều địch thủ tiềm năng của Mỹ là Nga và Trung Quốc đă phát triển Bộ chặn bộ nhớ tần số radio kỹ thuật tiên tiến (DRFM). Bộ chặn này ghi nhận tín hiệu radar đang đến, lập lại trả về nơi gởi, từ đó ngăn chặn mạnh hoạt động của những radar thân thiện.
Máy bay mới, vũ khí cũ bắn hoài mới trúng
Tệ hơn, Bộ chặn này chủ yếu làm “mù” những radar nhỏ gắn trên các tên lửa không đối không như tên lửa Raytheon AIM-120 AMRAAM, vốn là một vũ khí tầm xa chủ yếu của tất cả các chiến đấu cơ Mỹ và đồng minh.
Điều đó có nghĩa Mỹ sẽ phải bắn nhiều tên lửa mới có thể tiêu diệt chỉ một chiến đấu cơ địch, dù Mỹ đang có một chiếc tàng h́nh hiện đại như F-22.

Chiến đấu cơ F-22 Raptor của không quân Mỹ
Sĩ quan giấu tên nói: “Dù dữ liệu Pk (khả năng tiêu diệt) phải giữ bí mật, hăy nói rằng tôi sẽ không hạ địch thủ ngay sau một lần bắn. Tương tự như thế với các chiến đấu cơ Mỹ trước đây như F-15, F-16, or F/A-18”.
Một sĩ quan không quân khác có kinh nghiệm với chiến đấu cơ mới F-35 Joint Strike Fighter, cũng đồng ư:
“AMRAAM được nâng cấp trong nhiều năm qua, nhưng đă hết thời, công nghệ cũ và được thiết kế mà không tính đến vai tṛ của EA ngày nay”.
Trong tương lai không xa, AMRAAM cũng có thể bị bỏ xa, bởi những vũ khí mới đang được phát triển trên toàn thế giới. Nhất là Nga biết cách phát triển một vũ khí siêu tầm xa có tên K-100.
Vấn nạn này không mới. Trong lịch sử, Lầu Năm Góc luôn chú trọng phát triển chiến đấu cơ mới hơn là phát triển vũ khí mới.
Trong những năm 1970, kiểu F-15A Eagle chỉ “chơi đồ cổ” của thời F-4 Phantom II tham gia chiến tranh Việt Nam.
Măi đến những năm 1990, kiểu F-15 mới có loại tên lửa AMRAAM vốn thể hiện được hết khả năng của chúng.
Tương tự với những vũ khí tầm ngắn, và măi cho đến đầu thập niên 2000, Mỹ mới có tên lửa AIM-9X có thể ngang bằng hoặc hiệu quả hơn kiểu R-73 Archer của Nga.
Các sĩ quan không quân Mỹ nói vài tên lửa Mỹ thể hiện được vai tṛ trong một trận đấu, nhưng Mỹ cần nhiều vũ khí hơn. Mà chiến đấu cơ th́ không thể mang nhiều tên lửa.
F-22 mang 6 tên lửa AMRAAM và 2 tên lửa AIM-9 Sidewinder có tầm bắn ngắn hơn.
Hiện F-35 chỉ có thể mang 4 tên lửa AMRAAM nhưng sau này có thể chở được 6 quả.
Các chiến đấu cơ cũ hơn như F-15 Eagle chỉ có thể mang không quá 8 tên lửa, c̣n F-16 thường mang không quá 6 quả.
Điều đó có nghĩa nếu một chiến đấu cơ Mỹ muốn tiêu dịch một máy bay địch th́ phải tốn khoảng 3 quả tên lửa.
Đó là lư do Lầu Năm Góc đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng.
Một cựu phi công không quân Mỹ có kinh nghiệm với vũ khí Nga, nói: “Bắn trúng ngay phát đầu là một chuyện, cần thêm phát nữa khi bạn đă xả hết băng đạn lại là một chuyện khác”.
Có thể tin tưởng vào "Cuda"?
Có vài giải pháp tiềm năng, nhưng dĩ nhiên là cần thêm tiền để phát triển các tên lửa mới. Một cách đơn giản là phát triển một tên lửa có thể phát hiện mục tiêu bằng cách sử dụng radar có nhiều tần sóng khác nhau.
Các radar chiến đấu cơ và tên lửa hiện nay hoạt động trên tần sóng X-band, nhưng không quân Mỹ không nhất thiết cứ măi sử dụng X-band.
Lầu Năm Góc cũng có thể phát triển một tên lửa mới, vốn kết hợp nhiều bộ cảm ứng như tia hồng ngoại và radar lên cùng một vũ khí (đă thử áp dụng nhưng không đạt nhiều kết quả).
Hiện Bộ Quốc pḥng Mỹ đang t́m cách tăng tầm bắn của tên lửa AIM-9X Sidewinder lên 60%, để chiến đấu cơ Mỹ có thể đối phó với sự chặn sóng của địch.
Nhưng dù nâng tầm với, một kiểu Sidewinder cũng sẽ không thể bằng tầm bắn của một tên lửa AMRAAM.
Một giải pháp khác là trang bị những tên lửa nhỏ hơn cho F-22 và F-35. Hăng Lockheed Martin đang phát triển một tên lửa không đối không tầm xa nhỏ có tên “Cuda”.
Kiểu “Cuda” cho phép tăng gấp đôi hoặc gấp ba số tên lửa trên hai kiểu chiến đấu cơ tàng h́nh này. Một quan chức nói dù có kích thước nhỏ, “Cuda” có thể có tầm bắn cực kỳ ấn tượng, v́ nó không có đầu đạn gây nổ: nó chỉ cần húc vào mục tiêu và tiêu diệt mục tiêu bằng toàn bộ năng lượng động lực của nó.
Nhưng một sĩ quan cấp cao không quân Mỹ rất nghi ngờ một thứ vũ khí vừa nhỏ lại vừa có thể bay xa.
Mai Hà (theo Daily Beast)