Mạc Can có lối nói chuyện hư hư thực thực, vô chiêu hữu chiêu khó đoán định. Cho nên nghe chuyện Mạc Can đừng tin là bịa hết mà cũng đừng tin là thật hết.
Nghệ sĩ hài Mạc Can Vẫn là chiếc xe gắn máy cà tang, đằng sau có cái thùng, bên trong có một cái vơng mùng, một cái mền, lon ḿ gói, chai nước… Vậy là nghệ sĩ hài kiêm “nhà văn trẻ” Mạc Can rong chơi suốt bốn mùa. Tôi gặp
Mạc Can trước cổng NXB Trẻ, sau khi ông vừa kí một hợp đồng in sách. Vẫn ly trà đá nhưng lần này ngàu hơn là uống trà đá rít tẩu. Mạc Can có lối nói chuyện hư hư thực thực, vô chiêu hữu chiêu khó đoán định. Cuộc đời ông cũng nửa hư nửa thực. Cho nên nghe chuyện Mạc Can đừng tin là bịa hết mà cũng đừng tin là thật hết. Nhưng đằng sau những câu chuyện cà phê trà đá kiểu này, bạn đọc cũng có thể “mua vui” đôi điều hoặc ngẫm ngợi về cái gọi là “tṛ đời” trong cơi người ta…
Chào ông Mạc Can. Nhiều người nói ở Sài G̣n muốn t́m Mạc Can th́ ra quán cà phê. Ông không bao giờ cho ai địa chỉ nhà, v́ không có nhà hay v́ sao?
Không sai muốn t́m Mạc Can th́ ra quán cà phê. Nhưng quán lề đường chứ không phải quán máy lạnh, kín cổng cao tường. Chính tôi là người trong cuộc mà cũng thấy lạ về cái thằng tôi. Tôi tới quán cà phê nhưng chỉ uống trà đá. Mà cũng lắm chuyện hài.
Một hôm vài người bạn rủ tôi đi cà phê, tới đó hóa ra là quán cà phê xịn, vừa ngồi xuống tôi đă gọi trà đá. Người ta nói không có. Người bạn tôi với tay chạy bàn rằng:
"cứ mang cho ổng ly trà đá, tính tiền giá ly cà phê cao cấp cũng được". Ha ha. Tôi uống trà đá trong cái quán máy lạnh sang trọng, giá hơi cao, ly trà đá thường, không phải trà Lipton mà giá đụng trần những 80 ngàn đồng. Một lần khác và một câu chuyện trà đá khác. Chuyện như sau: Đoàn làm phim hẹn tôi tới địa điểm X để xe tới chở đi quay phim. Điểm đó là một quán cà phê b́nh dân lề đường. Vào lúc 3h sáng tôi tới th́ thấy bà chủ quán đang mở cửa quán. Nói vậy cho ai chứ có cửa nẻo ǵ. Tôi ngồi vào cái ghế đẩu xí mụi, ghế chân thấp chân cao, gọi một ly trà đá. Lập tức xảy ra điều kinh dị c̣n hơn phim ma của Mỹ. Bà chủ quán quát lớn:
“Đi ra ngay”. Mặc dù quán lề đường th́ ra đường. Bà mập la tiếp, cũng không hẳn là la, lần này th́ hét lớn:
“Thằng quỷ, mới sáng chưa mở hàng nha mày, mà mày kêu trà đá, tổ cha mày chạy ra mau”. Tôi chạy ra ngay. Về sau tôi mới biết v́ sao bà mập đó biểu tôi chạy mà không biểu tôi đi. Bởi v́ sau câu quát ngắn gọn đó, bà liền lột đôi guốc dưới chân, dùng nó để chọi tôi. Tử tế thật, cảm ơn quá, chạy mau mới hy vọng tránh môn ném guốc của bà ta. Ly trà đá lạt, không có ǵ b́nh thường hơn là nó mà c̣n nhiều chuyện như là vậy.
Đó là chuyện quán, c̣n đây là chuyện nhà. Tức là tôi có nhà không? Tại sao tôi không mời ai tới nhà, nhà số mấy, địa chỉ ở đâu. Hồi má tôi đẻ tôi ra tôi đă không có nhà, mà có ghe, má tôi đẻ tôi trên chiếc ghe, lớn lên tôi vẫn không có nhà, v́ tôi đi gánh hát, rạp hát là nhà. Thôi th́ nói ngắn gọn lại bây giờ tôi vẫn “nô nhà”, v́ tôi ở trong đoàn quay phim và quán cà phê lề đường. Vậy mà tôi có số nhà, số nhà của tôi đây: 09123777… cứ gọi là có
Mạc Can.
Dường như ông từng rất khổ v́ chuyện vợ con, từng lao lực kiếm tiền để chăm lo gia đ́nh, nhưng kết cục lại không có một gia đ́nh hạnh phúc như ư muốn?
Tôi hoàn toàn không có vợ, nhưng khá nhiều phụ nữ khoái nhận tôi làm chồng, từ hồi tôi c̣n trẻ người non dạ cho tới hôm nay đă 70 tuổi rồi. Nhận hay cho ǵ cũng nảy sinh nhiều chuyện. Con cái th́ lủ khủ tuy tôi không có vợ chính chủ. Của đáng tội, giờ th́ hậu quả khắc nghiệt v́ cái sai lầm… quá đă nầy. Phải cày sâu cuốc bẫm chuộc cái tội ham vui, để nuôi một đống con. Mà buồn cười thay tôi lại là chàng trai già làm người cha đơn thân.
Ông từng theo đuổi nghề ảo thuật gia truyền của cha ông, c̣n con ông, có ai theo nghề này?
Các con tôi nh́n lén tôi v́ sợ tôi la rầy, chúng e ngại khi thấy tôi bôi vẽ mặt hề lem luốc suốt đời, rồi tham lam đứng trên sân khấu, làm những tṛ lôm côm, không giống ai. Lại c̣n sân si hơn, tôi chui vô màn ảnh, trở thành bác Ba Phi, hay ông Hai Đừng, rồi là ông Tư Đèo, ông này ông nọ giễu cợt bù khú… Thấy vậy tụi nhỏ cũng oải quá không dám theo nghề nầy làm ǵ.
Chuyện ông có một đứa con riêng người Nhật là như thế nào? Đó chỉ là tin dồn hay sự thật?
Tôi cũng không biết nữa. Nhiều chuyện về tôi cho tới nay tôi cũng không nhớ là chuyện có thật hay là tin đồn, hay là tin đồn hay có thật. Cái miệng lép bép nói hoài không kéo da non, khiến cho tôi mang tiếng kỉ lục về người có nhiều câu chuyện lạ nhất thế gian. Ví dụ nha nếu như tôi mà có bà vợ người Nhật th́ dĩ nhiên đứa con của tôi với bà Joko đó phải là người Nhật Bổn rồi. Làm sao khác được, cái chuyện đực cái vốn là vậy, chỉ khác màu da tiếng nói, nhưng cách thức “gây hấn” th́ không khác, từ đời cổ đại đến ngày hôm nay đây cũng y khuôn, nếu như ai đó hay là ông muốn giữ chuyện đó theo truyền thống cũng được, hay là muốn vui hơn, pha chế khác kiểu, tuy khác công thức, nó cũng lọt ra cái thằng cu, cái hĩm thôi.
Mà ông ơi là ông, bất cứ thứ chuyện thượng vàng hạ cám ǵ ǵ, mà người ta nói hoài, nói hoài th́ nó sẽ coi như có thật rồi, chối căi làm chi cho người ta nói thêm nói bớt cũng mệt cái tấm thân già. Thôi th́ cái chuyện ông hỏi cứ coi như có đi nhen ông. Dù cho bà Joko hay ai đó có ư định thử AND th́ con tôi cũng là ḍng máu Việt Nhật rồi. Chỉ có điều cái bà Joko này là… “Sở Khanh”, xong rồi bà ta vứt cục lơ dông mất. Ngon chưa? Bà nhận đứa con chung, hợp tác giao lưu nhưng không phải như mấy bà người Việt Nam xài hàng Việt Nam. Bà Joko không nhận tôi là chồng mà giới hạn thằng
Mạc Can này chỉ là ba của bé Du Yên thôi!!
Xem ra th́ ông cũng đào hoa nhỉ. Lại nghe đồn ông yêu một… nàng bán vé số, rồi bị lừa tiền, khiến ông phải “trốn” sang Mỹ suốt mấy năm để cày trả nợ?
Đó cũng là một tin đồn thổi, nhưng mà các nhân vật lại là có thật. Tin đồn hoài dai dẳng nhiều năm tháng, cho tới nỗi rồi cũng có chuyện lùm xùm, có phóng viên thiếu tin, nhảy vào cuộc, săn lung, t́m ṭi, cọ sát ŕnh ṃ sau cùng cũng chưa biết nhiều chi tiết, bèn viết phóng đại nội dung trên báo giấy, rồi gai vô báo mạng tá lả.Cho nên chuyện t́nh của tôi đại khái như chàng Romeo, với nàng Juliet bán vé số dạo thành cao trào, thành thời sự. Chớ đâu phải có thiệt. Chuyện tôi bị lừa tiền th́ sai bét, bởi v́ quanh năm suốt tháng tôi là cái thằng không tiền mà, có tiền đâu mà ai lừa tôi được. Cho nên chuyện nàng Juliet thiếu nợ vay nóng, đâu phải tui mà tui phải trốn qua đậu nhờ nhà ông Obama. Tôi qua Mỹ 3 năm trời là để chạy show ảo thuật hài cho các casino kiếm cái humbuger thôi, có đâu mà trốn ai hay trốn nợ.
Hỏi thật, ông có sợ vợ không?
Vợ đâu mà sợ, tôi chỉ sợ người yêu thôi. Cứ nguyên trạng là người yêu được rồi, trở thành vợ phiền lắm nha. Th́ vợ hay người yêu cũng ngủ chung vậy thôi. Chứ sao bây giờ nhiều phụ nữ thích làm bà mẹ đơn thân, khôn ghê chưa? Vậy th́ tôi ngu sao không làm người cha đơn thân. Nhưng mà nếu tui có vợ thiệt th́ tui phải sợ chứ. Lư do chánh đáng là tôi sinh năm Ất Dậu hồi một ngàn chín trăm lâu lắm rồi. Nay trở về ḍng sông thơ ấu mới mọc có một cái răng.Mọc hay rụng hết chỉ c̣n một cái, tôi cũng quên rồi. Con nít mà, nó đi lững thững phải d́u đi, cơm cứng quá, nhai không nổi, chỉ húp cháo. Vậy th́ sợ vợ là đúng thời hạn rồi. Tôi hỏi mấy ông tôi không sợ vợ th́ ai bồng ẵm, tắm táp ḱ cọ cho tôi. Ai nuôi tôi hả, chẳng lẽ bỏ tui vô nhà trẻ à. Hà hà.