Hễ bị sàm sỡ, họ bèn tung "bảo bối" ra, hù dọa dê xồm.
Để “dằn mặt” những kẻ hiếu dâm thích trêu hoa ghẹo nguyệt, phụ nữ Trung Quốc xưa mỗi lần ra ngoài đều mang theo đuôi cáo pḥng thân.
Quần chíp trinh tiết, bao cao su có gai, áo nịt ngực pḥng thân, thậm chí nung đá dí phẳng ngực…là những độc chiêu chống sàm sỡ của phụ nữ hiện đại. Xă hội xưa dù bị bó hẹp bởi những khuôn giáo, lễ nghi vô cùng nghiêm ngặt, ví như: "
Nam nữ thọ thọ bất tương thân", song, chuyện cḥng ghẹo, sàm sỡ các cô gái liễu yếu đào tơ giữa chốn đông người hay trong tư pḥng cũng chẳng phải chuyện hiếm.
Xưa hay nay, trinh tiết vẫn là thứ quư giá bậc nhất, tương trưng cho phẩm hạnh của người phụ nữ trước lúc kết tóc se duyên. Để ǵn giữ sự trong trắng, thanh khiết của ḿnh, phụ nữ Trung Quốc xưa dụng nhiều tuyệt chiêu, thành công hay thất bại đều tùy thuộc vào sự thông minh tài trí của họ.
Trốn chạy, vùng thoát là chiêu điển h́nh để cự tuyệt và phản kháng lại thói “dê xồm”. Tương truyền, vào thời Sở Hoài vương Hùng Ḥe (328-299 TCN), có một cung nữ nổi tiếng khắp thiên hạ bởi nhan sắc khuynh nước khuynh thành. Vẻ đẹp của nàng từng khiến bao đấng nam nhi si mê, đắm đuối. Nhưng không một ai dám sỗ sàng động chạm, chiếm hữu thân thể như hoa như ngọc của thiếu nữ này. Một hôm, Sở Hoài vương mở tiệc khoản đăi quần thần. Tiệc rượu tới hồi tưng bừng náo nhiệt, tất thảy nến đang cháy rực bỗng dưng lụi tắt. Ai nấy đều bàng hoàng, không hiểu chuyện ǵ xảy ra, muốn bỏ ra về cũng không nh́n thấy lối. Trong cảnh bấn loạn ấy, một đôi tay bỗng ḍ dẫm lên xiêm y của cung nữ nọ rồi bất ngờ kéo tuột cổ áo nàng ta. Mỹ nữ nhanh tay nhanh trí chộp lấy chiếc mũ của đối phương. “Yêu râu xanh” trong bóng tối đành bỏ cuộc.
Nhờ nhanh tay nhanh mắt, nàng cung nữ đă thoát phải tiếng oan dâm đăng bất trinh. (ảnh minh họa)Sau đó, nến lại được thắp sáng trưng, người người như vừa thoát khỏi giấc mộng dài, ngơ ngác nh́n nhau. Không ai hay biết chuyện ǵ đă xảy ra. Lúc này, xiêm y của tiểu cung nữ đă bị kéo tuột, khiến nàng trở thành đề tài bàn tán của đám quần thần xung quanh. Để t́m ra hung thủ và bảo vệ sự trong trắng của ḿnh, người đẹp chỉ c̣n nước bẩm báo mọi sự với Sở Hoài vương: “
Thưa bệ hạ, thần bị người ta sàm sỡ hăm hại, xin người hăy phân xử việc này!”. Nhà vua cất lời:
“Theo ngươi, ta nên làm thế nào?”. “Thần nghĩ, ai không c̣n đội mũ, kẻ ấy chắc chắn vừa động chạm vào người thần”, cung nữ quả quyết. Nghe xong, Hùng Ḥe bèn lập tức sai người tra xét, cuối cùng cũng t́m ra kẻ háo sắc làm bậy.
Lại có chuyện kể rằng, thiếu nữ nọ sống ở nơi xa xôi, hẻo lánh. Hằng ngày, cô phải đi vài chục dặm để vào thành. Bỗng một hôm, khi đang trên đường về nhà th́ đột nhiên cảm thấy có người bám gót theo sau. Nhưng bản tính thông minh vốn có đă mách bảo cô rằng, “cái đuôi” lẽo đẽo này chỉ là kẻ xuẩn ngốc. Cô ta giả bộ không hay biết ǵ, cứ thẳng đường bước tiếp.
Tới trước một gốc đại thụ, người phụ nữ bèn nhanh chân lẩn nấp phía sau, rồi hé mắt theo dơi. Đó là gă có gương mặt ác ôn, hung hăn. Dù rất hoảng sợ, nhưng cô gái cố trấn tĩnh lại. May thay, ngay cạnh đó có một cây gỗ nằm chỏng chơ dưới đất. Người phụ nữ nhanh tay nhặt lên, đợi tên “dê xồm” tiến tới gần, ra sức đánh đập, tới khi gă kia lăn ra ngất xỉu, mới chịu dừng tay rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Có tài liệu c̣n tiết lộ, thời bấy giờ, mỗi khi ra ngoài, cánh chị em đều mang theo một chiếc đuôi hồ ly để pḥng thân. Nếu lỡ gặp chuyện chẳng lành, họ sẽ giơ đuôi cáo ra hù dọa, nạt nộ kẻ vô lại muốn sàm sỡ, cḥng ghẹo ḿnh. “Yêu râu xanh” trông thấy vật ấy, ngỡ đối phương là hồ ly thành tinh, sẽ bỏ chạy thục mạng, chẳng c̣n màng tới chuyện xâm chiếm thể xác người đẹp.
Để pḥng thân, nhiều phụ nữ cổ đại mang theo cả đuôi cáo khi ra ngoài. (ảnh minh họa)
Những chiêu như vậy quả là giản đơn. Với họ, cứu được mạng ḿnh và giữ thân trong sạch đă là đáng quư. Nhưng cũng không ít mỹ nhân cổ đại biết dùng trí khôn và sự sắc sảo của ḿnh để dằn mặt lũ “dục quỷ”.
Cuốn “Tam thủy tiểu độc” của Hoàng Phủ Mục thuật lại câu chuyện khá thú vị thời nhà Đường - nàng hầu trị “yêu râu xanh”. Giám sát ngự sử Lư Dữu vùng Hồ Nam hạ sinh được bốn quư tử, đều thuộc hạng dâm đăng. Trong phủ họ Lư có một hầu gái tên là Khước Yếu.
Nàng ta mơn mởn xuân th́, nhan sắc mặn mà, ăn nói có duyên, lại khéo chiều ḷng chủ nhân. Cả bốn quư tử họ Lư đều thèm thuồng, muốn được một lần vui vẻ “cá nước” cùng mỹ nhân.
Vào tết Thanh minh, lúc trời đă nhá nhem tối, Khước Yếu đang thưởng hoa trong vườn th́ trưởng nam họ Lư th́nh ĺnh xuất hiện, buông lời trêu hoa ghẹo nguyệt rồi đ̣i hỏi chuyện ái ân. Không chối từ, cũng chẳng nhận lời, Khước Yến nhanh chân rảo bước vào trong t́m một chiếc chiếu rồi dặn ḍ kẻ phong lưu:
“Chàng tới góc đông nam đại thính (pḥng hoặc sảnh lớn) đợi thiếp, thiếp nhất định sẽ tới”. Đại lang họ Lư vừa đi khỏi, cô gái xinh đẹp lại đụng mặt nhị lang. Cũng như lần trước, cung nữ Khước Yếu đưa cho hắn chiếc chiếu và căn dặn tỉ mỉ: “Chàng tới góc đông bắc đại thính đợi thiếp”. Cảnh tượng tương tự lại diễn ra khi tam lang, tứ lang lần lượt xuất hiện trước mặt nàng.
Đêm đến, bốn kẻ hiếu dâm chui tọt vào bốn góc pḥng tối om, kiên nhẫn chờ đợi. Kẻ tới trước chột dạ khi trông thấy người đến sau, nhưng không ai dám hé nửa lời. Lát sau, Khiết Yếu cầm nến bước vào. Vừa tới cửa, nàng a hoàn sắc sảo đă cao giọng:
“Lũ hành khất này ở đâu ra vậy? Sao dám ngủ tại đây?”. Lúc này, bốn quư tử họ Lư mới điếng người vỡ lẽ đă trúng kế mỹ nhân, bèn vội vàng che mặt lủi mất.
Theo
Báo Đất Việt