“Một hệ thống không c̣n khả năng trả lời là một hệ thống chết. Sau bao nhiêu tiêu cực, thoái hóa trong hàng ngũ đảng viên, nếu không có ǵ thay đổi sau Đại hội X th́ Đảng quả là quá khinh thường nhân dân.”
Đó là cảm nghĩ của một thanh niên đầy nhiệt huyết Nguyễn Tiến Trung trước kỳ Đại hội X Đảng Cộng sản Việt Nam năm 2006. Cho đến hôm nay trước Đại hội XI, các văn kiện đại hội vẫn tiếp tục kiên quyết “chọn con đường đi lên chủ nghĩa xă hội ở Việt Nam”. Một việc hệ trọng có liên quan đến tương lai của cả dân tộc nhưng chỉ có một đảng, nói đúng hơn là một nhóm người quyết định, th́ những thanh niên tuổi trẻ như chúng ta ngày nay nghĩ ǵ?
‘Hệ thống chết’
Đă hơn 65 năm từ khi Đảng Cộng sản tự cho ḿnh quyền hành lănh đạo đất nước, nhưng nh́n lại 65 năm, Việt Nam đang ở vị trí nào trên bản đồ thế giới?
Chúng ta nên ngừng đỗ lỗi cho chiến tranh hay bom đạn… mà hăy nh́n vào thực tế. Vấn đề thực chất mà tất cả chúng ta đều thấy rơ về sự tụt hậu, kém phát triển của đất nước là do hệ thống gây ra.
Một “hệ thống chết” tất nhiên không thể dẫn dắt đất nước vươn ra biển lớn, đặc biệt sau khi phạm sai lầm này sang sai lầm khác. Cựu chủ tịch Nguyễn Văn An đă nói rơ như ban ngày rằng “SỬA LỖI HỆ THỐNG, khuynh hướng đổi mới tư duy toàn diện và triệt để, cả kinh tế và chính trị th́ chúng ta mới khắc phục được lỗi hệ thống…”
Một trong những vấn đề nghiêm trọng của hệ thống hiện hành là làm cho những người tốt trở thành xấu; và nguy hại hơn, nó đă đạo tạo ra những con người dối trá như Thủ tướng Đức Quốc Angela Merkel đă từng tuyên bố. Cảnh sát – gương mẫu của những người tốt – lại đánh đập và đàn áp người dân lành. Thầy cô phải dối trá khi dạy những điều đi ngược lại lịch sử, sai lệch sự thật.
Chính v́ thế mà hệ thống cần phải được thay đổi. Ở thế kỷ 21, khi mà một cái nhấp chuột cũng có thể quan sát được thế giới, th́ việc tiếp tục ngụy biện và quanh co là khinh thường tŕnh độ người dân, cũng như đánh mất ḷng tin trong quần chúng.
Dân chủ là khát vọng của đất nước
Một quốc gia muốn phá triển phải dựa trên sự tín nhiệm của nhân dân. Làm sao để có được sự tin tưởng đó? Đó chính là để cho người dân trở về với đúng vai tṛ của họ – vai tṛ dân làm chủ. Hai từ dân chủ đă tự nó là cách sửa cái “hệ thống chết” hiện nay đang hoành hoành trong cơ chế lănh đạo.
Trong nhu cầu xă hội văn minh ngày nay, lănh đạo nhà nước phải có đường lối hoàn toàn phụ hợp với thời đại mới. Đó chính là hệ thống thượng tôn pháp luật, tôn trọng sự thật và cơ chế chính trị minh bạch. Có như vậy, trong xă hội mới có niềm tin và sự tín nhiệm – nguồn góc của đoàn kết dân tộc, ổn định xă hội và cơ hội b́nh đẳng cho tất cả mọi người.
Những thanh niên yêu chuộng dân chủ cho chính họ và cho đất nước đă không c̣n tin tưởng sự dẫn dắt của một hệ thống, mà trong đó lợi ích người dân không được xem là trụ cột.
“Những ông vua tập thể” tự xem ḿnh là lănh đạo không thông qua bầu cử tự do, công bằng đă không c̣n phù hợp với xă hội dân chủ, văn minh. Thanh niên ngày nay khó chấp nhận một hệ thống chồng chéo song trùng giữa đảng và nhà nước. Một khi niềm tin đă bị đánh mất th́ ư đảng – ḷng dân chỉ là hai đường thẳng song song: đồng hành nhưng không bao giờ có được một giao điểm.
Bất kỳ thể chế nào cũng đ̣i hỏi chuyển đổi và điều hành xă hội bằng pháp luật. Bất kỳ đảng chính trị nào lănh đạo th́ cũng phải xây dựng một nhà nước pháp trị và chính danh.
Hệ thống một đảng hiện hành tại Việt Nam rơ ràng đă có vấn đề nghiêm trọng, gây tŕ trệ và kiềm hăm những bước tiến của cả 90 triệu dân. Vấn đề đó cần phải giải quyết cấp bách đúng theo khác vọng của nhân dân nhằm “bảo đảm phát huy tự do dân chủ, dân là người chủ đích thực của đất nước, dân phải được phúc quyết Hiến pháp…”2
Liệu Đại hội XI Đảng Cộng sản Việt Nam có mạnh dạn đặt quyền lợi dân tộc lên trên và sửa đổi hệ thống, hay vẫn tiếp tục “khinh thường nhân dân”?
Trần An Nam, Tạp Chí Phía Trước