Một lần trong đời, mọi cô gái đều mong muốn ngày trọng đại của ḿnh thật chỉn chu, hoàn hảo. Nhưng đối với tôi, ngày vui chưa kịp đến, nỗi buồn đă ngập tràn chỉ v́... số lượng tráp ăn hỏi.
Ở quê tôi, đám hỏi thường đi kèm 5 tráp – một con số truyền thống. Những gia đ́nh khá giả hơn sẽ chuẩn bị 7 hoặc 9 tráp, và nếu thực sự giàu có, con số có thể lên đến 11. Tôi không quá tham vọng, chỉ mong lễ cưới của ḿnh có đủ 7 tráp, vừa để "bằng bạn bằng bè", vừa để ngày trọng đại thêm phần ấn tượng.
Chuyện tưởng chừng nhỏ nhặt này lại trở thành khởi đầu cho một cuộc tranh căi nảy lửa giữa hai bên gia đ́nh. Tôi đă sớm bàn trước với chồng sắp cưới – Việt, mong anh đề đạt ư kiến với bố mẹ. Nhưng đáp lại sự háo hức của tôi, Việt tỏ ra thờ ơ: "Đợi các cụ bàn, ḿnh quan tâm làm ǵ."
Tôi vẫn cố nhắc anh, nhưng mọi chuyện không hề diễn ra như ư. Trong ngày dạm ngơ, nhà trai tuyên bố: "Lễ ăn hỏi xin phép chuẩn bị 5 tráp, đúng truyền thống quê nhà." Lời này vừa dứt, tôi đă lập tức lên tiếng đề xuất 7 tráp, và đó chính là khoảnh khắc mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Mẹ chồng tương lai lập tức quắc mắt nh́n tôi, giọng đầy trách móc: "Cô làm dâu chưa vào mà đă đ̣i hỏi thế này, không tôn trọng người lớn chút nào!"
Những lời này chẳng khác nào lưỡi dao sắc cứa vào ḷng tự trọng của tôi trước mặt hai bên họhàng. Cả pḥng rơi vào bầu không khí nặng nề, đến mức bố mẹ tôi phải lên tiếng xoa dịu t́nh h́nh. Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Sau khi "dằn mặt" tôi bằng loạt lời chê bai, bà tiếp tục tuyên bố khiến tất cả phải lặng đi: "Nếu muốn 7 tráp th́ nhà gái phải đưa tiền trước. Nhà trai chỉ chi đúng 5 tráp, ai đ̣i hỏi thêm th́ tự lo."
Lời này như gáo nước lạnh dội thẳng vào tôi. Bao nhiêu háo hức, kỳ vọng cho ngày vui đều tan biến trong phút chốc. Tôi không phải tiếc tiền, nhưng lời lẽ đó khiến tôi cảm thấy bản thân bị coi thường. Ngày vui của ḿnh, đáng lẽ phải là sự chuẩn bị chu đáo từ nhà trai, giờ đây lại trở thành câu chuyện "mặc cả" không hơn không kém.
Buổi dạm ngơ khép lại trong sự lạnh nhạt. Khi ra về, mẹ chồng tương lai c̣n không quên nhắc thêm một câu: "Con dâu mà cứ đua đ̣i như thế này, sau này chỉ có khổ thôi."
Lời nói của bà làm tôi rơi vào trạng thái hoảng loạn. Tôi ôm mặt khóc ngay khi vừa về tới nhà, cảm giác tủi hổ và bất lực đan xen. Mẹ tôi – người luôn giữ b́nh tĩnh – cũng không giấu nổi sự bất b́nh: "Chưa cưới mà đă thế này, con về làm dâu chắc khổ cả đời!"
Đây chỉ mới là bước đầu cho hành tŕnh hôn nhân, nhưng tôi đă cảm thấy nặng nề. Người phụ nữ ấy, với cách hành xử cứng nhắc và đầy áp lực, khiến tôi không khỏi lo sợ về tương lai. Liệu tôi có quá đáng khi mong muốn một chút chỉn chu cho ngày trọng đại của ḿnh? Hay tôi thật sự sai khi bước chân vào một gia đ́nh mà ngay từ đầu đă thiếu đi sự thấu hiểu và tôn trọng?
Đứng trước những cảm xúc hỗn độn, tôi băn khoăn không biết liệu ḿnh nên tiếp tục bước đi hay dừng lại, trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn...
VietBF@ sưu tập
|