Ở đây, những "tội nhân mất trí" phải trải qua những phương pháp điều trị tàn bạo, bị lạm dụng và bỏ bê không thương tiếc.
Trong một lần t́m kiếm toà nhà bỏ hoang làm bối cảnh chụp ảnh, nhiếp ảnh gia người Italia - Romina Diaz đă tới thăm vùng nông thôn Tuscany, Italy. Bất ngờ thay khi cô t́m thấy một khu nhà thương điên cũ được cho là nơi từng chữa trị, giam cầm những "tội nhân mất trí" trong chiến tranh.
Mặc dù Romina Diaz không tiết lộ tên chính thức của khu nhà nhưng cô đă khiến người xem hiểu và cảm nhận được cách "chăm sóc" bệnh nhân ở đây.
Thuật ngữ “tội nhân mất trí” bị coi là lỗi thời ở một số nơi và nó không c̣n được công nhận bởi ngành Pháp lư cũng như Y học Quốc tế.
Mặc dù vậy, cụm từ này vẫn được giới truyền thông và công chúng nói chung sử dụng trên khắp thế giới. "Tội nhân mất trí" được sử dụng để chỉ những người phạm tội do mắc bệnh tâm thần.
Tại Italy, cơ sở chuyên ngành đầu tiên dùng để giam giữ những phạm nhân này được mở cửa vào năm 1876 như một phần của trại tị nạn nằm ở Aversa.
Các nhà nhân chủng học tội phạm vào thời gian này tin rằng, tội phạm là một căn bệnh và nó có thể được chữa khỏi bằng việc điều trị. Hai phương pháp điều trị nổi tiếng của thế kỷ XX đă được sử dụng ở đây là liệu pháp co dăn (ETC) và phẫu thuật thần kinh.
Phương pháp ETC được phát minh vào năm 1938 bởi hai nhà thần kinh, tâm thần học Ugo Cerletti và Lucio Bini. Liệu pháp này khiến bệnh nhân trở nên ngoan ngoăn, dễ kiểm soát nhưng có tác dụng phụ tiêu cực - gây tổn thương năo và mất trí nhớ. Mặc dù vậy, ETC vẫn trở thành lựa chọn hàng đầu dành cho những người được chuẩn đoán là một “tội nhân mất trí”.
Một phương pháp điều trị khác được coi là khá man rợ và gây ra tác hại nặng đối với bệnh nhân là gây động kinh bằng metrazol.
Trong quá tŕnh điều trị, người bệnh sẽ được tiêm vào người chất metrazol - chất tạo ảo giác hung bạo đến nỗi 42% bệnh nhân bị gẫy cột sống sau khi tiêm.
Biện pháp thường được nhắc đến nhiều nhất là phương pháp loại bỏ một phần bộ năo của bệnh nhân. Họ sẽ sử dụng dụng cụ phẫu thuật có đầu nhỏ trượt vào phía dưới mí mắt, xuyên qua các mô mềm vào xương. Cuối cùng là khâu cắt đứt vỏ năo, loại bỏ phần một phần bộ năo bệnh nhân. Việc này được thực hiện ở lần lượt cả hai bên mắt.
Những biện pháp điều trị tàn nhẫn và tồi tệ này không hề mang lại kết quả tốt nào, nhưng vào thời ḱ bấy giờ, mục tiêu của chúng được cho là "giúp đỡ" bệnh nhân.
Từ năm 1906 - 1917, bác sĩ tâm thần người Ư - Giuseppe Paravicini tiết lộ, ông đă thực hiện rất nhiều ca “phẫu thuật” liên quan tới việc cắt bỏ những phần của cơ thể bệnh nhân như tai, tay và thậm chí cả đầu. Ông c̣n ướp xác bệnh nhân trong khi họ vẫn đang sống.
Ngày nay, rất nhiều người tin rằng, không c̣n một nhà thương điên dành cho tội phạm nào trên đất nước họ nhưng trên thực tế vẫn có 5 trung tâm c̣n hoạt động.
Tuy rằng điều kiện ngày nay đă tốt hơn nhiều so với trước kia, các bệnh nhân sống ở các nhà thương điên như vậy vẫn phải chịu đựng một môi trường khắc nghiệt.
Pḥng ốc nhỏ hẹp không mang tính cá nhân, nguồn thức ăn nghèo nàn, mức độ vệ sinh kém cùng sự khó khăn về giao tiếp khiến những người bệnh thường ở trong trạng thái trầm cảm.
Rơ ràng, sự tồn tại của những nhà thương điên dành cho tội phạm là không hề sai trái nhưng họ không bao giờ nên bị đối xử một cách thiếu nhân tính, trải qua các phương pháp điều trị tàn bạo, bị lạm dụng và bỏ bê như vậy. Khung cảnh ám ảnh của nhà thương điên bỏ hoang này là minh chứng rơ ràng nhất.
theo MAsk