Sáng thứ 6 đông khách, một bà cụ tầm hơn 70 tuổi, tóc đă bạc phơ c̣n lưng c̣ng rạp đất, áo quần trông sờn cũ nhưng gọn gàng, tay xách chiếc làn nhựa đỏ đă bạc màu lỏn lẻn ghé quầy ḿnh. Rồi bà đưa ra cuốn sổ tiết kiệm được bọc cẩn thận trong chiếc túi vải nâu, thêm một lớp túi nhựa.
- Cô xem giúp bà cái sổ 20 triệu này tới ngày chưa? Mắt kèm nhèm bà nh́n không rơ. Rồi cho bà cóp thêm 10 triệu. Được không cô?
- Dạ được bà ạ, sổ đến ngày rồi. Con làm phiếu cho bà nhé?
Cụ khách hàng lần lần lấy ra từ trong chiếc túi vải giắt ở cạp quần một cuộn tiền được cuốn lại tṛn xoe. Khi trao vào tay ḿnh, các tờ tiền cứ xoăn tít lại, nhưng tờ nào cũng sạch sẽ.
Thấy ḿnh loay hoay xếp lại từng tờ để kiểm đếm tay, cụ bẽn lẽn kể:
- Tiền con trai út bà cho đấy. Hôm nó cho cả 100 triệu cơ. Nhưng mấy đứa lớn cũng khó khăn, chúng nó cứ xúm vào nay mượn 10, mai mượn 5, thành ra c̣n có chừng đó. Hôm qua thằng cả trả cho 10 triệu, bà phải mang ra gửi ngay kẻo lại bị mượn mất.
- Thế có ai chở bà đi không ạ? Sao bà không để tiền mua ǵ ngon mà ăn?
- Ừ, thằng út cũng bảo thế đấy. Bảo gửi tiền về cho mẹ ăn chứ nó mà biết đem đi gửi nó mắng chết. Nào mệt không đi được, bà lại bỏ vào lọ đem chôn ngoài vườn. Mà sợ lỡ chết không ai biết mà đào, th́ mất.
- Dạ, thế bà chịu khó mang ra ngân hàng con làm sổ bà cầm cho yên tâm.
- Nhưng lỡ bà chết, con cái có lấy được không?
- Dạ được chứ bà. Nếu người nhà bà cầm sổ ra con sẽ hướng dẫn thủ tục nhé.
- Không. Không. Bây giờ chưa đâu. Bà phải dấu chúng nó. Để tới lúc làm đám ma cho bà, không đứa nào phải góp. Kẻo lại xâu xé nhau. Của không có để chia, lại phải chia tiền góp đám ma cho mẹ.
Bà tránh ánh mắt ḿnh, thở dài thườn thượt.
VietBFsưu tập