Chế độ Taliban hà khắc tại Afghanistan đă không c̣n tồn tại từ lâu, tuy nhiên, những câu chuyện kinh hoàng về h́nh phạt giáng lên đầu các cô gái bén duyên với bóng đá vẫn c̣n là nỗi ám ảnh với giới thể thao.
Từ “ngậm mồm tập luyện” đến xỏ giày ra sân
Shamila Kohestani - đội trưởng đội tuyển nữ hiện tại của Afghanistan nhớ lại kư ức đau đớn của chính bản thân: “Khi tôi 12 tuổi, tôi được ra ngoài cùng mẹ xem anh trai tôi chơi bóng ở trường. Mẹ tôi đeo mạng che mặt, bịt kín chỉ hở hai con mắt. C̣n tôi chỉ đội một cái khăn trùm đầu. Ngay lập tức, có hai tên lính Taliban đi theo. Chúng tách hai mẹ con tôi ra và lấy roi vụt túi bụi vào người tôi, bất chấp tôi đă quỳ xuống van xin. Thật kinh hăi. Sau lần đó, tôi thề không ra ngoài nữa”.
Thế nhưng, Shamila không thể cưỡng lại sức hút của trái bóng tṛn. Khi người anh trai duy nhất của cô trở về từ trường học và mang theo quả bóng. Cô đă bị nó mê hoặc. Và trong một buổi đá bóng khác của người anh cùng các bạn ở trường, Shamila lén lút nấp trên quả đồi phía sau băi đất trống quan sát.
“Tôi đă cố gắng lư giải v́ sao bóng đá hấp dẫn? Tôi rất muốn tham gia vào trận đấu của anh tôi v́ tôi thấy ḿnh đủ khả năng làm tốt hơn họ. Tôi tự hứa với ḿnh là nếu có cơ hội, tôi sẽ chơi bóng đá”. Shamila nhớ lại.
Kư ức của cô gái Afghanistan đến giờ vẫn nóng hổi. Cô cũng từng là nạn nhân của sự hà khắc dười triều đại Taliban. Tuy nhiên, so với các bạn cùng trang lứa khác, Shamila c̣n may mắn chán. Năm 14 tuổi, cô được gia đ́nh đưa sang Mỹ học tập ở trường Blair Academy. Ở đây, Shamila được sống với đầy đủ “quyền con người” mà bấy lâu nay cô hằng mơ. Và đến giờ, khi nỗi lo sợ Taliban được trút bỏ trên mảnh đất Afghanistan, Shamila và các phụ nữ nói chung tiến thêm một bước thần kỳ: Được chơi bóng cho ĐT nữ quốc gia!
Cuộc hành tŕnh tự giải phóng của Shamila gặp không ít trắc trở. Ngoài rào cản ngôn ngữ, cô c̣n phải vượt qua nỗi ám ảnh Taliban khi bắt nhịp với cuộc sống mới.
“Khi tôi đến đây lần đầu tiên, tất cả mọi người đều nh́n tôi ḍ xét: “Bạn đă làm ǵ để có niềm vui ở Afghanistan?”, tôi đă rất hoang mang và chỉ đáp lại bằng nụ cười xă giao-nụ cười hệt như một bệnh nhân nhe răng sau khi được bác sỹ nha khoa yêu cầu. Nhiều người hỏi đến lần thứ 3, thứ 4 tôi mới lí nhí: “Niềm vui là cái ǵ nhỉ? Tôi chưa từng biết nó, tôi đă lớn lên trong chiến tranh. Mà chiến tranh th́ toàn máu và chết chóc. Cả căn pḥng lặng đi sau câu trả lời của tôi. Tất cả dồn ánh mắt về phía tôi như thể tôi đến từ hành tinh khác vậy”. Shamila tâm sự.
Những ngày tiếp theo của Shamila cũng tương đối nặng nề. Mọi hoạt động của cô bị chi phối bởi rào cản ngôn ngữ. “Tôi phải nói chuyện bằng tiếng Anh thường xuyên hơn với các bạn trong lớp, lắng nghe và nắm bắt những thứ họ muốn và yêu cầu tôi. Có quá nhiều thứ phải thích nghi ở Mỹ”. Shamila cho biết.
Ở Blair Academy, ngoài việc học văn hóa, Shamila luyện tập bóng đá mọi lúc, mọi nơi. Thậm chí, ngay cả khi ở trong nhà, cô cũng cố gắng tâng bóng để nâng cao cảm giác. Những ngày nghỉ, Shamila tập luyện hai buổi và tự đề ra những tiêu chí cho riêng ḿnh. “Đôi khi, tôi muốn uống nước để giải tỏa cơn khát. Nhưng khi nhớ đến cuộc sống khổ hạnh của những cô gái bằng tuổi tôi ở Afghanistan, tôi lại tự dằn ḷng ḿnh bằng câu hỏi: Hăy ngậm mồm và tập luyện. Chỉ có cách nổi bật ở môn thể thao này, tôi mới có thể làm ǵ đó cho họ”. Shamila nhấn mạnh
Hơn 6 năm sau ngày đến Mỹ, bản tính vượt khó của một cô gái đến từ vùng đất bom đạn đă giúp Shamila đă vượt lên khó khăn ở Blair Academy. Và giờ, khi trở thành đội trưởng ĐT nữ Afghanistan, cô đă sẵn sàng cho cuộc “giải phóng” phụ nữ ở quê nhà, thông qua bóng đá. “Tôi đang cố gắng vận động các gia đ́nh Afghanistan cho con em họ tham gia chơi bóng đá. Họ có quyền đ̣i hỏi lợi ích cho bản thân.”
Nỗ lực của Shamila cộng với chế độ mới ở Afghanistan đă, đang giúp phụ nữ ở mảnh đất này có cuộc sống dễ thở hơn. Tính đến nay, các nữ cầu thủ của Afghanistan đă có thể tự do “mặc bộ đồ thể thao, xỏ giày ra sân” như những cô gái khác trên thế giới. Đó là bước tiến lớn, có thể gọi là thần kỳ của đất nước oằn ḿnh v́ bom đạn, ai oán v́ những luật lệ hà khắc.
Theo 24H