Giao quyền điều khiển một hệ thống tên lửa đắt tiền cho động vật liệu có phải là một suy nghĩ có vấn đề?
Chiến tranh thế giới thứ II là nơi nghiên cứu và phô diễn nhiều công nghệ mới trong chiến tranh. Nhiều ý tưởng đôi khi là điên rồ trong thời điểm hiện nay nhưng khi đó lại là những sáng tạo tuyệt vời của quân đội.
Trong Thế chiến thứ II, để chống lại lực lượng hải quân áp đảo của Mỹ, quân đội Thiên hoàng của Nhật Bản đã dùng các phi đội cảm tử "Thần phong" để lao vào tàu chiến địch. Tại chiến trường châu Âu, Đức Quốc xã đã dùng bom bay V-1 có độ chính xác cao để tấn công và gây thiệt hại đáng kể cho các thành phố công nghiệp của Anh.
Quân đội Mỹ lúc đó chưa sở hữu công nghệ tiên tiến như của Đức, đồng thời cũng không muốn hy sinh binh sĩ, nên đã nghĩ ra một phương pháp đặc biệt là sử dụng chim bồ câu để dẫn đường cho tên lửa và được gọi là Dự án Pigeon.
Người đứng sau Dự án Pigeon là nhà hành vi học nổi tiếng người Mỹ và giáo sư Harvard B.F. Skinner, người đã hợp tác với Quân đội Hoa Kỳ để phát triển hệ thống.
Chim bồ câu được huấn luyện bằng phương pháp được Skinner tiên phong vào năm 1937, đó là thưởng cho chim bồ câu khi mổ vào đúng hình ảnh trên màn hình, điều khuyến khích chúng tiếp tục thực hiện chính xác công việc.
Sau khi thành thục bài tập, chim bồ câu sẽ được thả vào bên trong khoang của tên lửa. Khi tên lửa khai hỏa, màn hình bật sáng, chim bồ câu sẽ theo thói quen mổ liên tục vào mục tiêu nằm ở trung tâm màn hình dẫn đường cho tên lửa bay thẳng đến mục tiêu.
Nếu bồ câu mổ lệch ra ngoài tâm màn hình, bộ phận cảm ứng sẽ báo về trung tâm chỉ huy rằng tên lửa đang bay chệch hướng và họ phải có biện pháp điều chỉnh. Các kỹ sư sẽ dựa trên góc mổ lệch tâm màn hình của bồ câu để điều chỉnh cần lái tên lửa.
Ủy ban Nghiên cứu Quốc phòng của Mỹ tỏ ra nghi ngờ về việc sử dụng chim bồ câu dẫn đường cho tên lửa, nhưng cũng đã đóng góp 25.000 USD (khoảng 321.000 USD ngày nay) cho nghiên cứu. Ngay cả khi nhận được sự ủng hộ này, ý tưởng của Skinner vẫn bị coi là lập dị và chẳng có mấy quan chức quan tâm.
Skinner sau đó đã thiết kế một mô hình tên lửa mà ở phía đầu có ba cửa sổ để chim bồ câu có thể nhìn xuyên qua. Thông qua hệ thống điều khiển chuyến bay và một miếng kim loại trên mỏ, chim bồ câu mổ vào cửa sổ sẽ dẫn đến việc tên lửa thay đổi hướng đi.

Đào tạo chim bồ câu cho dự án.
Thất sủng
Trong các mô phỏng của Skinner, những chú chim bồ câu đã xử lý thông tin hình ảnh nhanh hơn con người khoảng ba lần, rất giỏi trong việc dẫn đường cho tên lửa đến thẳng mục tiêu và hiếm khi đi chệch trong thử nghiệm.
Mặc dù vậy, Dự án Pigeon đã bị hủy bỏ vào tháng 10/1944 do những lãnh đạo Quân đội Mỹ tin rằng việc đầu tư nhiều thời gian và tiền bạc hơn vào vào dự án này sẽ làm trì hoãn sự phát triển của các dự án khác hứa hẹn thành công hơn.
Tất nhiên, cũng có một số người không thoải mái khi giao việc dẫn đường những tên lửa đắt tiền này cho một chú chim bồ câu. Như Skinner đã nói "vấn đề không phải là hệ thống không hoạt động khi được thử nghiệm trong trình mô phỏng, mà là không ai coi trọng chúng tôi".
Đến năm 1948, Dự án Pigeon được Hải quân Mỹ nghiên cứu trở lại và đổi tên thành Dự án Orcon nhưng đã bị hủy bỏ một lần nữa vào năm 1953 nhờ những tiến bộ trong hệ thống dẫn đường điện tử.
Ngay cả khi đã hết tiền tài trợ cho Dự án Pigeon, Skinner vẫn quyết định giữ lại những chú chim bồ câu để xem chúng có thể nhớ cách dẫn đường tên lửa đến mục tiêu trong bao lâu. Hóa ra, khả năng ghi nhớ của chúng thật tuyệt vời, thậm chí đến 6 năm sau, chúng vẫn nhớ những việc phải làm.
Mặc dù không được giao nhiệm vụ dẫn đường tên lửa nhưng chim bồ câu đã làm sứ giả trong cả hai cuộc Thế chiến khi mà Mỹ và Vương quốc Anh đã tạo ra các đơn vị truyền thông tin với hàng chục nghìn con chim.
Nổi tiếng trong đó là chú chim bồ câu với biệt danh Gustav đã bay hơn 200 km đến Anh vào ngày D-Day để đưa ra thông điệp về cuộc đổ bộ Normandy.
VietBF @ Sưu tầm