Bộ trưởng Bộ 4T Nguyễn Bắc Son vừa khẳng định Việt Nam không cho phép ra báo chí tư nhân. Thấy vậy, cứ tưởng rằng nhà nước ta c̣n quyết một bề “vô sản chuyên chính”. Nhưng không phải thế, theo một bản tin của báo Người lao động ngày 13/6/2012 th́ chỉ sau một vài động tác làm xiếc, cuối cùng một tư nhân Trung Quốc đă “chiếm lĩnh truyền h́nh cáp Quy Nhơn”, thậm chí có thể “sản xuất chương tŕnh” (!), làm những việc mà chính Trung tâm Truyền h́nh cáp Quy Nhơn cũng không được phép!
Sự nhạy cảm chính trị bậc thầy của một Đảng Cộng sản biến đâu mất, hay đă dùng để ứng phó với dân chúng hết rồi? “Giặc ngoài” chẳng thấy, chỉ thấy “thù trong” nơi nhân dân ư?
Xâu chuỗi một loạt các sự kiện cùng tính chất như vụ bauxite Tây Nguyên, cho "thuê" đất rừng ở vùng biên giới nhạy cảm, cho "doanh nhân" Trung Quốc "nuôi cá" ở cảng Cam Ranh… vân vân, th́ một đầu óc đui mù cũng phải bật lên hai chữ: TRUNG QUỐC! Mà Trung Quốc là ai? Xin thưa chính Đảng Cộng sản Việt Nam đă xác định đây là “kẻ thù truyền kiếp” chưa bao giờ từ bỏ âm mưu thôn tính nước ta! Điều này cả thế giới đều biết, người Việt Nam nào cũng từng biết, chẳng lẽ chỉ những người lănh đạo Việt Nam hôm nay (từ bộ trưởng trở lên) lại bỗng dưng không biết?
Không thể không biết. Nhưng nếu biết sao không phổ biến tinh thần cảnh giác ấy đến toàn quân, toàn dân, mà lại chủ trương thủ tiêu tinh thần cảnh giác ái quốc bằng 16 chữ “vàng dởm”, sao cứ để những hiện tượng nguy hiểm đến an ninh quốc gia xúc tiến ngày một nhiều thêm, cứ
như thể hai anh lái buôn (nội xâm và ngoại xâm) đă thống nhất một phương án “diễn biến ḥa b́nh, gậm nhấm ḥa b́nh, thôn tính ḥa b́nh, tự diễn biến, tự dâng hiến” trên h́nh hài đau thương của Tổ quốc vậy?
Thương binh nặng đâu, nhân dân tự phát đâu, phải tiến vào những nơi đă để cho người Tàu được trá h́nh “rải quân” trên những nơi trọng yếu (phát thanh-truyền h́nh cũng là nơi trọng yếu trao cho Bộ trưởng 4T quản lư), chứ sao lại ngoặt sang tấn công một ông Tiến sĩ Hán nôm biết bênh dân nghèo, tấn công một đảng viên 82 tuổi quyết dành quăng đời c̣n lại cho sự Minh bạch của đất nước? Đây chính là mối lo “chệch hướng” chứ không ǵ khác. Chuyện chệch hướng này là vô t́nh hay chủ tâm?
Trong những trường hợp “thả lỏng” đối với người Tàu, xin đừng quy tội cho người cầm quyền là thiếu sâu sát (do bận nhiều việc dân việc nước) mà oan. Có vô số ví dụ cho thấy người dân Việt được quản lư hộ khẩu rất chặt, xin được minh chứng bằng trường hợp cụ thể có văn bản như sau.
Năm 2004 vợ tôi đưa tôi (HSP) ra Hà Nội chữa bệnh, khi đi đă báo Tổ trưởng dân phố, nhưng khi về bị Công an gọi lên
xử phạt hành chính (nộp tiền ở kho bạc) v́ khi đi chưa tŕnh Công an. Họ trưng ra một văn bản nói rằng:
Mọi công dân Việt Nam trên 15 tuổi, ra khỏi nhà 24 giờ đồng hồ phải có phép của Công an!
Trong khi đó, người Tàu đến Việt Nam lúc nào, trốn biệt tăm lúc nào th́ không ai biết, tự do quá, ngang nhiên quá. Vậy rơ ràng người Tàu là công dân loại một, người Việt bản xứ chúng ta chỉ là công dân loại hai. Vậy ai mới là chủ nhân đất nước? Ai “được” nước, ai “mất” nước hả giời? Hoặc giả người Việt muốn được tự do trốn biệt tích như người Tàu th́ ít nhất cũng phải cuỗm của nhân dân vài chục tỷ như đồng chí Dương Chí Dũng? Việc ấy dân lành chúng ḿnh chịu thua.
Hà Sĩ Phu
danlambaovn.blogspot .com