Chúng ta đều là trạm dừng chân tạm bợ của một vài ai đó, và là chốn về yên ổn của một ai đó.
Nhưng làm sao biết được ai là người chỉ tạm bợ ghé ngang, ai mới là người chịu neo ḷng ở lại ???
Đời người tốt nhất là đừng nên gặp quá nhiều người, để rối bời chẳng biết đâu là duyên, đâu là nghiệp, đâu mới là chân t́nh, c̣n đâu chỉ toàn giả ư.
Bởi khi c̣n trẻ, người ta dễ đau ḷng v́ những lần rời tay buông bỏ... của những người cứ ngỡ là người thương. Rốt cuộc cũng chỉ là khách qua đường, dừng chân trú tạm nhân ngày băo giông. Rồi nắng hửng mưa tan họ rời đi. Và chúng ta ngơ ngác tự hỏi, rốt cuộc ḿnh đă làm sai điều ǵ, mà chẳng thể giữ lại nổi một con người?
Nhưng chúng ta thật quá ngốc. V́ ngay từ đầu làm ǵ có đúng sai. Khi "trạm dừng” vốn dĩ chỉ là nhất thời, c̣n cái măn đời lại thuộc về "chốn về” nương náu sau cùng.
Thế nên đừng cam tâm làm một trạm dừng chân, đừng phó mặc cho ḷng ḿnh quá nhiều người ghé ngang tạm bợ. Trạm dừng này, khoá kín cửa then cài, treo bảng cấm từ đây. Chỉ mở ra cho đúng người xứng đáng muốn an yên ở lại, muốn chung t́nh lâu dài.
Miễn tiếp khách qua đường. Chỉ đón đợi người thương.
Bởi vậy tốt nhất, đời người đừng nên gặp quá nhiều người. Gặp đúng người, là đủ !!!!
VietBF@sưu tập