Điều đáng lo lắng nhất là cả tháng nay, đêm nào vợ tôi cũng ra ngoài lúc 8 giờ tối mà không cho tôi biết lư do.
Tôi năm nay 35 tuổi, mới kết hôn được một năm. Cuộc hôn nhân của tôi không hề dễ dàng bởi gia đ́nh tôi luôn tỏ ra nghi ngờ và không đồng t́nh v́ vợ tôi đă từng có một đời chồng. Nhận thấy vợ luôn tỏ ra tự ti khi ở bên gia đ́nh chồng, tôi quyết định ra ở riêng để cô ấy có thể thoải mái hơn.
Vợ tôi là người biết suy nghĩ và chu đáo. Dù tôi đưa hết tiền cho cô ấy quản lư, cô ấy luôn tiêu tiền hợp lư và có báo lại với tôi rơ ràng nên tôi rất yên tâm. Sau hơn 1 năm cưới nhau, vợ tôi mang bầu khiến tôi ngập tràn hạnh phúc. Tin vui này cũng làm bố mẹ tôi quan tâm hơn đến con dâu.
Thế nhưng, niềm vui chưa được bao lâu th́ vợ tôi bắt đầu tăng cân không kiểm soát. Chỉ trong ṿng 5 tháng, cô ấy đă tăng đến 20kg và sau khi kiểm tra, cô ấy được chẩn đoán mắc tiểu đường thai kỳ. Từ đó, việc ăn uống của vợ tôi bị kiểm soát chặt chẽ hơn.
Gần đây, tôi nhận thấy vợ có nhiều thay đổi. Cô ấy trở nên ít nói hơn và khi tôi gặng hỏi, cô ấy chỉ nói rằng ḿnh ổn. Điều đáng lo lắng nhất là cả tháng nay, đêm nào vợ tôi cũng ra ngoài lúc 8 giờ tối mà không cho tôi biết lư do.
Một đêm nọ, tôi quyết định đi theo cô ấy. Đến khi thấy vợ bước vào một pḥng khám thai, tim tôi bắt đầu run lên v́ lo lắng không biết t́nh trạng sức khỏe của vợ có vấn đề ǵ. Khi đến gần, tôi thấy cô ấy đang được y sĩ tại pḥng khám tiêm thuốc vào tay. Tôi vội chạy đến, khiến vợ tôi không khỏi ngạc nhiên.\
Lúc đó, vợ tôi mới tiết lộ rằng cô ấy bị tiểu đường thai kỳ tuưp 2 nên phải tiêm insulin để kiểm soát hàm lượng đường trong máu. V́ lo sợ tôi sẽ lo lắng nên cô ấy đă giấu tôi và tự đi tiêm mỗi tối.
-"Tại sao em không nói cho anh biết?", tôi nghẹn ngào hỏi, cố gắng giữ b́nh tĩnh.
-"Em không muốn anh lo lắng thêm",cô ấy đáp, mắt rưng rưng."Anh đă có quá nhiều gánh nặng rồi".
Lời giải thích của vợ khiến tôi không cầm được nước mắt. Tôi cảm thấy đau ḷng và hối hận v́ đă không nhận ra sự lo lắng và hy sinh thầm lặng của cô ấy sớm hơn.
-"Em không cần phải làm mọi thứ một ḿnh",tôi nắm chặt tay cô ấy."Chúng ta là một gia đ́nh, chúng ta phải cùng nhau vượt qua mọi khó khăn".
Vợ tôi mỉm cười yếu ớt, nước mắt lăn dài trên má. Chúng tôi ôm nhau trong giây phút lặng lẽ đó, cảm nhận được sự gắn kết mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Từ hôm đó, tôi bắt đầu t́m hiểu về bệnh tiểu đường thai kỳ, cùng vợ lên kế hoạch ăn uống và sinh hoạt hợp lư. Mỗi tối, tôi đưa vợ đến pḥng khám, ngồi bên cạnh cô ấy trong suốt quá tŕnh tiêm. Chúng tôi cùng nhau vượt qua từng thử thách nhỏ, cảm nhận được t́nh yêu và sự quan tâm dành cho nhau ngày càng sâu đậm hơn.
VietBF@ sưu tập
|