Xin chào. Lần đi làm móng đầu tiên của tôi là do vợ tôi đặt. Tôi đã kể câu chuyện này nhiều lần, và lần này, tôi sẽ chia sẻ với các bạn. Một người Séc xưng là Evžen viết thư gửi đến tạp chí Zena-in.

Tiệm làm móng. Ảnh minh họa: Nelson.
Điều gì khiến vợ tôi làm vậy? Tôi vẫn nhớ những lời này như thể nó mới là ngày hôm qua. Anh phải đi cùng thời đại. Thế này thật đáng hổ thẹn. Anh đã hơn 40 tuổi rồi mà vẫn chưa đi chăm sóc móng tay. Chúng ta sắp có kì nghỉ mát. Anh hay bị chai ở chân, thế phải đi với em. Em sẽ làm móng và chân. Em không thể nhìn anh được nữa, anh không thấy à, gót chân anh kinh quá. Mỗi người đàn ông hiện đại đều đi sửa móng một cách bình thương. Chân anh nhìn từ dưới lên như là con tê giác vậy, không có gì cứu nổi.
“Em điên à,“ tôi nói. “Em biết thừa là anh không hợp với việc một cô gái trẻ làm gì với chân Anh. Với cả anh lại bị chai rồi.“ Cô ấy liền đáp trả ngay. “Ừ, thế nên phải để người ta cạo nó đi và anh sẽ được yên,“ vợ nói. “Nhưng chủ nhận sẽ có tenis,“ tôi thử tìm cách thoát, nhưng không được. Khi mà 2 giờ trưa gần đến, tôi bắt đầu đổ mồ hôi. Ba lần liên tiếp sau bữa trưa tôi đi rửa chân và bôi kem để sẵn sàng.
Đồng hồ điểm 14 giờ, chúng tôi cùng đi vào tiệm Beauty Nails. Chủ của tiệm này là một người Việt Nam. Ba cô gái Việt Nam xinh đẹp và một anh chàng Việt Nam làm việc ở đây. Tiệm này được mở rất đẹp, gì cũng mới và bóng loáng. Chàng trai Việt Nam bắt đầu chăm chút cho vợ tôi, mài móng tay bằng một dụng cụ nhỏ. Tôi nhìn ngắm một cách bất ngờ. Đằng xa, có một số khách hàng đang ngâm chân trong một chậu sứ. Chậu này có cả máy điều khiển. Một trong số cô gái Việt Nam còn nói tiếng Tiệp sõi hơn tôi. Nhưng cô ấy lại không làm cho tôi. Tôi nghe từ đằng sau tiếng chào của một cô gái nhỏ nhắn và cô ấy cười với tôi.
“Chúa ơi“, khổ thân cô gái, cô ấy mà thấy chân tôi thì chắc sẽ quay về Việt Nam hay hoặc phải đổi nghề, tôi nghĩ vậy. Chúng tôi đi cùng tới chiếc ghế da được điều khiển từ xa. Ghế thật tuyệt. Tôi nghe lời cô ấy cởi giày và tất, xắn quần lên và ngồi lên ghế. Cô gái nhỏ nhắn người Việt đổ nước vào chậu, cho một chất bột màu xanh rồi bảo tôi cho chân vào. Chỉ sau 2 giây chân tôi đã đỏ lên vì nước nóng qu. Tôi chịu được một chút nhưng sau đó hết chịu nổi.

“Nóng,“ tôi nói với cô ấy và cô gái nhìn tôi một cách lo lắng. “Nóng?“. “Quán nóng,“ tôi gật đầu nói. Phải đến lần thứ 5 cho thêm nước thì tôi mới chịu được nhiệt độ, nó làm tôi chảy cả mồ hôi. Thế là cô gái làm móng bắt đầu điều khiển cái ghế và bộ mát-xa sau lưng ghế bắt đầu chạy. Thật ác liệt. Vì tôi tập thể dục quá nhiều đến mức hỏng đệm xương sống nên tôi không thể chịu được việc mát-xa quá 10 phút. Giữa lúc đó, cô gái Việt Nam chuẩn bị dao, kéo và kem. Chúng tôi có nhìn nhau, nhưng không nói chuyện. Tôi bắt đầu thấy khó chịu với ghế mát-xa, vì thế tôi cầm điều khiển và tắt nó đi. Cô gái làm móng bảo tôi nhấc chân lên. Chân tôi còn to hơn đầu cô ấy và mọi chuyện bắt đầu. Tôi không biết mình có phải khách hàng người Séc đầu tiên của cô ấy không, nhưng sau khi cắt 4 móng chân đầu tiên, tôi bắt đầu chảy máu. Cô ấy dùng một chất gì màu xanh để nhỏ vào và một lúc sau, thuốc hết.
Trong lúc đó, tôi bắt đầu cảm thấy mông tôi nóng lên. Đó chắc là vì tôi ấn nhầm vào nút làm nóng ghế dưới. Thế là tôi tìm cách tắt nó. Khi tôi nghĩ là đít tôi sắp cháy thì tôi cũng tìm cách tắt được nó. Chân tôi đỏ lên và mặt tôi cũng vậy. Móng chân tôi được cắt tiếp, sau đó mài đi sao cho đẹp. 10 ngón chân tôi thì 8 ngón chảy máu, nhưng không sao. Khi cô gái làm móng phải chạy đi lấy lọ thuốc làm máu ngừng chảy đến lần thứu ba thì chủ tiệm bắt đầu lo lắng. Chỗ móng chân và da khô của tôi bị cắt đi dần dần đầy có khi vào được cả một cái mũ. Tôi cứ chờ xem, đến bao giờ cô ấy sẽ cắt chỗ chai chân, nhưng chuyện đó không xảy ra. Có thể thế thì tốt hơn vì nếu cắt, chắc tôi phải ngồi đến bây giờ mất. Sau đó, tôi được đắp dầu hay kem gì vào bụng chân. Cuối cùng, cô ấy rút từng ngón chân tôi, mà đến ngón cái, tôi bắt đầu sợ là nó sẽ rơi ra thật.
Tất cả mọi thứ hêt 50 phút. Tôi nghĩ rằng cả cô gái làm móng cũng kiệt sức vì tôi, nhưng cô ấy vẫn tươi cười. Xong xuôi, tôi vẫn đi về với cái chai ở chân, nhưng cuối cùng, tôi cũng biết thế nào là chăm sóc móng chân kiểu hiện đại.
Tác giả: Evžen – žena-in.cz
Dịch: Nghiêm Trang – vietinfo.eu