
Đă hai tuần kể từ ngày tôi biết người chồng ḿnh yêu thương hết mực phản bội bằng cách tôi không ngờ nhất. Chồng của bồ nhắn cho tôi biết. Tôi lập tức lái xe gần 100 km xuống gặp người đó để xác nhận mọi chuyện, v́ tôi tin tưởng chồng tuyệt đối. Nhưng mọi thứ bóp nghẹt tim tôi, anh ngoại t́nh là sự thật.
... ... ...
Chúng tôi yêu và kết hôn tám năm, cuộc sống hạnh phúc ai cũng khen: vợ chồng yêu thương nhau, con cái đủ nếp đủ tẻ, kinh tế vững. Từ ngày yêu đến khi tôi biết chồng phản bội, anh vẫn là người chồng hoàn hảo trong mắt tôi: không rượu chè, cờ bạc, thẻ lương vợ đặt pass, vợ giữ, quần áo vợ mua. Anh chiều tôi như trứng mỏng, cứ ở nhà là giành làm mọi việc, đến cả tắm, sấy tóc cho tôi. Tôi muốn ǵ, làm ǵ anh đều ủng hộ.
Anh nuôi tôi học hai bằng đại học, ủng hộ việc làm của tôi, thu nhập của tôi tốt hơn chồng cũng nhờ anh. Cuộc sống màu hồng bao nhiêu, giờ tôi mắc kẹt trong nỗi đau nhiều bấy nhiêu. Anh ngoại t́nh trong giai đoạn dịch Covid. Anh phải ở nội trú tại công ty. Hai người qua lại với nhau khoảng 3 tháng khủng hoảng nhất covid, chồng bạn đó phát hiện ra và họ cắt đứt từ tháng 7 năm ngoái.
Tôi sốc v́ quá tin tưởng người chồng hiền lành của ḿnh. Khi chồng bạn đó vào xe và nói cho tôi nghe sự thật, tai tôi ù đi, không biết làm cách nào lái xe được về đến nhà sau khi lạc Hà Nội mấy tiếng đồng hồ.
Khi chồng biết tôi biết sự thật, anh rất hoảng sợ, cầu xin tôi tha thứ. Anh quỳ trước mặt mẹ anh van lạy tôi rất nhiều. Ngồi trên ghế nh́n một bên chồng quỳ lạy, một bên mẹ chồng van xin rồi nh́n mẹ chồng lịm đi, tôi xót vô cùng. Có hai tuần, chồng xuống 7 kg và phát hiện thêm ba căn bệnh, trong đó ung thư tiết đường liệu giai đoạn đầu.
Nghĩ khoảng thời gian tươi đẹp và những ǵ chồng làm cho tôi, gia đ́nh bên ngoại, thật ḷng tôi rất muốn tha thứ cho anh, nhưng tim tôi đau và uất nghẹn đến không thở được. Tôi không nói sẽ tha thứ nhưng khi nhớ đến tôi lại như điên như dại. Một ngày của tôi là bao cung bậc cảm xúc, lúc vui vẻ như xưa, lúc nước mắt rơi, khi cười nói khi ngây dại. Cứ thế này tôi sợ ḿnh trầm cảm mất.
Chồng chỉ xác nhận việc ngoại t́nh, không nói rơ bất kể điều ǵ v́ sợ càng nói rơ tôi càng đau. Lúc đó, tôi như kẻ điên lục t́m toàn bộ mạng xă hội của anh, xem mọi hành động hai người kết nối, tương tác với nhau từ khi nào, tải xuống toàn bộ thông tin, tin nhắn đă xóa. Tôi cứ thế vỡ ̣a ra trong nỗi đau nối tiếp nỗi đau. Chắc chẳng có người vợ nào như tôi.
Tôi tự nhắn tin cho chồng bạn kia cầu xin một cơ hội gặp trực tiếp để nói rơ ràng mọi chuyện. Tôi thuyết phục từ 8h đến 10h30 tối người đó mới đồng ư. Tôi lái xe gần 100 km trong đêm xuống đến nơi. Tôi, chồng tôi, bạn kia và chồng của bạn ấy đứng nói chuyện trong một con đường cụt.
Đến giờ tôi vẫn thấy biết ơn hành xử cao thượng của chồng bạn đó, chỉ đấm cho chồng tôi đúng hai phát. Hai bên nói rơ mọi chuyện và sau cuộc nói chuyện, ai về nhà đó cùng lời hứa cho nhau cơ hội hàn gắn để con đỡ khổ. Nhưng tôi không làm được. Lỗi do chồng không làm chủ được bản thân nhưng có lẽ tôi cũng góp phần trong đó khi quá bận rộn và luôn là người quyết định mọi việc trong gia đ́nh. V́ anh làm xa nhà. Mọi việc tôi phải tự quyết. Thậm chí đưa mẹ anh đi viện tôi cũng dùng hết khả năng quen biết để t́m bác sĩ giỏi lo cho bà.
Có thể tôi quá lấn lướt chồng. Tôi biết phải làm sao đây giữa tiếp tục cuộc hôn nhân nhưng không thể tha thứ, không thể quên, đêm nào cũng khóc ướt gối và ly hôn trong khi chồng vẫn rất tốt? Nếu ly hôn, tôi chẳng biết bản thân có vui vẻ, hạnh phúc hơn không nhưng sẽ khiến con cái bơ vơ, chồng đổ bệnh nặng thêm, mẹ chồng sẽ đi viện triền miên v́ bà sức khỏe yếu, tâm lư yếu.
Cô bồ của anh một hai nhận hết lỗi và van xin cho anh, đến cả chồng cô ta cũng khuyên tôi cho anh cơ hội, v́ con v́ mẹ già.
Tạm thời tôi ly thân. Tôi để mọi người b́nh tĩnh lại, nhất là tôi xác định cho rơ. Tôi đă hết yêu chồng sau cơm sốc, đợi mẹ anh ở với tôi ổn định tôi sẽ đặt vấn đề ly hôn. Bạn tôi sợ tôi trầm cảm nên bắt tôi làm mới lại ḿnh. Việc nhà, con cái tôi vẫn lo nhưng tôi không thể chăm sóc anh được như xưa. Anh không dám gần gũi tôi, thậm trí chung giường tôi cũng điên lên đuổi anh ra sofa ngủ. V́ mẹ anh phải chung pḥng ..
Sống kiểu này tôi điên mất. Anh đă nghỉ việc về xin việc gần nhà để chăm mẹ anh, nh́n mẹ anh tôi cũng thương bà cũng mới U70 mà từ khi xảy ra chuyện bà suy sụp, chỉ biết khóc và đấm ngực…
Tôi vẫn lầm lũ sáng dậy sớm cơm cháo cho bà con cái như xưa, anh đưa con đi học, đón con về, chăm mẹ, tôi về cơm nước rồi vào pḥng làm việc kiếm tiền để mua căn hộ khác sẽ chuyển đi nay mai.…
Chắc tôi điên mất thôi và người chồng cô ta cũng phải đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần chữa bệnh. Tôi cũng nói với chồng anh hăy đến lo lắng chăm sóc cho cô ta, rồi có ngày tôi cũng điên như cô ta thôi.
Chồng tôi khóc van xin tôi hăy bỏ qua v́ một phút nông nổi chứ chồng yêu vợ thương con bây giờ làm trâu ngựa cũng làm cho vợ con.
Đau thấu tận tâm can ...
VietBF@sưu tập