
Có lần tôi dẫn thầy vào một tiệm, thầy gọi một ly sinh tố mãng cầu (loại nước uống rất đắt bên đây). Khi bưng ra, thầy dùng muỗng trộn lên định uống thì tự dưng thầy ghé tai tôi nói nhỏ: Trong ly này có một con ruồi, gọi cho thầy một chai nước suối đi, đừng nói gì, khi tính tiền thì vào trong nói nhỏ với người ta vẫn trả đầy đủ nhé.
Tôi nghe xong định làm ầm ỹ để thay một ly khác và đòi được đền bù, nhưng thầy suỵt bảo: Không nên. Tới lúc tính tiền, tôi đứng sát quầy nói nhỏ với cô bé đứng pha chế, dù trong bụng muốn chửi tanh bành cho hả dạ, hả gan.
Lúc ra xe đang nổ máy thì có một thanh niên trẻ chạy ra khoanh tay, gật đầu nói: Em là chủ quán, cảm ơn anh đã bỏ qua lỗi cho tiệm em. Tôi tính lên lớp một bài đạo đức nhưng thầy vẫn bảo không nên và nói tài xế cứ đi đi. Tôi ngạc nhiên vì cách xử sự này của thầy, lúc ăn tối thầy nói: Nếu lần sau gặp vậy con hãy hành xử như thế, phải yêu nghề kính nghiệp của nhau, ai cũng có miếng ăn. Sự việc xẩy ra người ta đâu có cố ý. Làm nghề gì cũng sẽ có những phát sinh bất ngờ. Những người làm ăn chân chính đâu ai muốn khách hàng làm ầm ỹ, tẩy chay … đâu đúng không? Mình sao thì người ta vậy, lợi dụng cơ hội người ta ngã ngựa để xuống tay thì sẽ trở thành người hạ đẳng. Trí não nên dành để làm ra tiền từ nghề của mình sẽ nhiều hơn cái mất kia. Người chủ tiệm kia hãy còn quá trẻ, nếu làm ầm ỹ người ta sẽ mất khách, họ sẽ tự biết cách điều chỉnh lại, còn không thì sẽ đổi nghề. Khi người ta sai lầm, mình đừng nên khoét sâu vào, tạo thành vết thương lòng cho người ta, khó phai cả đời, vì trút cái tôi mà hành xử vậy thì không sang. Xã hội khi có càng nhiều người hành xử cao thượng thì sẽ văn minh, con nên hướng dẫn mọi người như thế. Ai nghe theo hậu vận sẽ tốt đẹp vô cùng.
Chừa đường rộng rãi cho người đi thì lối mình cũng thênh thang.
VietBF@sưu tập