Tuổi ăn tuổi chơi, những cô bé bất hạnh bị bán vào nhà chứa phải làm công việc mà bất kể người phụ nữ trưởng thành nào cũng hăi hùng khi nghĩ đến, với việc hàng ngày phải "tiếp" 20 khách.
Con đường đến Kampong Cham, một thị trấn nhỏ ở ngoại ô Phnom Penh gập ghềnh, khó khăn như như muốn cản bước. Sreypov đưa phóng viên người Mỹ đến một trung tâm giải cứu nô lệ, nơi cô từng ở trong những ngày đầu thoát khỏi “địa ngục trần gian”.
|
Sreypov tại trung tâm tái ḥa nhập cho những cô gái từng là nô lệ
|
Ngồi trên chiếc xích đu, Sreypov tiếp tục câu chuyện kinh hoàng của ḿnh. Cô nhớ lại những ngày đầu tiên trong nhà chứa. Đó là một ngày trời đất âm u, cô bị nhốt trong căn pḥng tối om chỉ có một ô cửa sổ nhỏ để nh́n ra ngoài. Giữa lúc hoảng sợ và không biết ḿnh đang ở đâu, có một gă đàn ông sừng sững bước tới hỏi với giọng hằn học: "Có muốn 'tiếp khách' không?".
Cô không hiểu lời đề nghị đó là ǵ nên đă lắc đầu. Đáp lại cử chỉ của Sreypov, gă đàn ông kia liên tiếp túm tóc và tát cô bé. Hắn quát: “Mày phải chiều những kẻ bệnh hoạn ngoài kia và cấm được kêu ca”. Không chịu nghe lời, cả ngày hôm đó, cô bé bị đánh đập bằng dây cáp điện. Yếu thế trước những trận đ̣n khắc nghiệt, cô bé đă phải gật đầu trong đau đớn.
Ngay sáng sớm ngày hôm sau, khi ánh nắng c̣n chưa chiếu qua ô cửa nhỏ, Sreypov đă bị lăo chủ đánh thức và bị lôi sang pḥng bên cạnh. Trước mặt cô lúc này là một gă đàn ông người châu Á với ánh mắt đầy dục vọng. Cánh cửa từ từ khép lại và chỉ c̣n cô gái nhỏ với gă đàn ông lực lưỡng trong căn pḥng nhỏ hẹp. Cô chỉ biết ôm mặt và khóc nức nở. Thế nhưng đáp lại những giọt nước mắt ấy là những hành vi không thể dă man hơn của gă đàn ông. Trước khi cướp đi tấm thân trinh trắng của cô gái, hắn đă dùng ớt và những thanh sắt nóng hành hạ Sreypov, mặc cho cô bé kêu gào đau đớn.
Cuộc sống của cô trong nhà chứa sau này cứ lặp đi lặp lại như thế. Rất nhiều lần phục vụ đủ các loại đàn ông với tần suất 20 lần/ngày nhưng Sreypov chưa một lần biết cái giá cho sự trong trắng hay những lần bán thân sau này là bao nhiêu. Măi về sau, Sreypov mới biết ḿnh đă bị bóc lột quá mức. Trung b́nh mỗi cô gái bán dâm đi khách có thể nhận được hàng trăm đôla tùy thuộc vào loại khách và thái độ phục vụ.
Với một cô gái được coi là c̣n trinh tiết như Sreypov, cái giá ấy có thể được hét lên cao gấp nhiều lần. Tuy nhiên, mọi chuyện tiền nong đó cô đều bị chủ nhà chứa hớt tay trên mà không cần bất cứ một lư do nào cả. Với cô gái bé nhỏ như Sreypov, có được miếng ăn và "được" sống kiếp “trâu ngựa” đă là may mắn lắm rồi.
Ngồi trong căn pḥng kín như hũ nút, Sreypov chỉ mong ngày nào đó sẽ có một phép màu giúp cô ra khỏi nơi địa ngục trần gian này. Thế nhưng hy vọng ấy dường như không bao giờ có thể xảy ra bởi trong vài tháng làm “nô lệ”, Sreypov chưa hề đi đâu bởi ngoài một cánh cửa chắc được khóa luôn có một gă bảo vệ trông coi.
Điều khủng khiếp nhất mà cô bé ấy từng phải trải qua là khi sức khỏe yếu mà không thể đáp ứng được yêu cầu của chủ. Những lúc ấy, cô bị trói ngược lên bằng một sợi dây điện rồi bắt đầu hứng chịu những lần bọn chúng dùng xung điện kích vào người cô. Cô kể: “Có lần tôi ốm, thậm chí là không thể bước chân ra khỏi giường nhưng chủ chứa vẫn mời mọc những gă đàn ông ghê tởm vào pḥng. Chúng như những con thiêu thân, không cần để ư thái độ tôi ra sao, sức khỏe thế nào mà chỉ lao vào làm nhục tôi thậm tệ. Một phần v́ tê liệt nhưng cũng v́ đă “quen” với cảm giác bị hành hạ nên tôi đành chỉ biết cắn răng chịu đựng. Tôi nghĩ cuộc đời ḿnh có lẽ sẽ kết thúc sớm ở tại nơi này”.
Theo Infonet