- Hậu đậu thế, phải chú ư chứ, dẫm nát cả quả bóng rồi! – Ông Biểu quát bà vợ.
- Có mỗi quả bóng bàn cỏn con mà ông phải gầm lên thế à! Tôi không thèm chơi với ông nữa– Bà vợ vặc lại, quẳng cái vợt lên bàn, tôi đi đây.
- Tôi chán bà lắm rồi, bà đi đâu th́ đi đi cho khuất mắt tôi! – Ông chồng làu bàu.
- Ông Biểu, ông chán thật rồi à? Hay là ông để lại bà ấy cho tôi, tôi lại rất thích bà ấy? – Ông Câu, có bộ râu con kiến bạc trắng, xáp đến.
- Ông nói cái ǵ, thật hay đùa đấy? – Ông Biểu trợn tṛn mắt.
- Không hề đùa, tôi mê bà ấy thật mà. – Ông Câu cười nhe lợi, đôi mắt hấp háy.
- Ông mê ở điểm nào? Bà ấy đă ngoài sáu chục, ông định rước về làm ôsin miễn phí để ông dưỡng già à? – Ông Biểu đă nguôi nguôi cơn giận.
- Ông biết không, năm điểm quư tướng của đàn bà th́ đương kim phu nhân của ông đều có đủ. Này nhá: hông to, mặt to, mắt to, ngón chân cái to và răng cửa to.
- Ai bảo ông thế?
- Các cụ bảo tướng thế tuy không đẹp, không hấp dẫn đàn ông, nhưng “vượng phu ích tử”. Chẳng bù cho mụ vợ cũ của tôi: hông tóp, mặt choắt, mắt lươn, ngón chân cái nhọn, c̣n răng cửa vuông góc với môi. May mà nó chê tôi rồi bỏ đi theo giai.
- Bà ấy già thế c̣n giai nào mà theo? – Ông Biểu thấy vui vui.
- “Đời c̣n dài, giai c̣n nhiều”, mụ ấy hát thế, rồi ngoáy mông bỏ đi. – Ông Câu nhe lợi cười, rồi đứng dậy, nắm tay vợ ông Biểu. – Nào bà, à quên, nào em, đi với anh, lăo ấy chán em rồi, c̣n anh lại rất thích em.
- Ơ, ơ,…, này, mày làm ǵ thế, hả thằng khốn, không được! giả tao đây! Gia…a …ả đây, gia…a..ả đây! – Tôi gào lên, tay vung nắm đấm.
Bàn tay tôi bị một bàn tay giữ chặt, một bàn tay khác véo vào tai tôi, lắc lắc:
- Dậy, dậy ông xă, ngủ ǵ mà hét to thế, lại c̣n định đấm ai nữa. Thôi dậy ăn sáng rồi ra Câu lạc bộ, ông quên hôm nay Giải bóng bàn “Cú Vàng” cho các cụ U-70 phường ta à?
Tôi bật dậy “Sao đang chuyện thằng Biểu lại suưt nữa vận sang ḿnh, rơ chán”.
VietBFsưu tập
|