Tôi có người em trai, hôm ấy đi công tác xa, đến một thành phố nhỏ khi trời đă tối và chàng không t́m được khách sạn nào c̣n pḥng trống. Hôm ấy đúng dịp lễ hội địa phương, du khách từ xa kéo đến rất đông.
Sau khi ghé cả chục nhà nghỉ không c̣n pḥng, cùng quẫn quá, ở cái cuối cùng chàng năn nỉ với người quản lư "Tôi chỉ cần một chỗ ngả lưng qua đêm, pḥng nào cũng được, tệ thế nào cũng được, ông làm ơn cố giúp tôi!"
"Kể ra th́ cũng có một pḥng đôi đang có một khách ở và ông ta sẵn ḷng share pḥng, chia đôi tiền pḥng. Nhưng nói thật với anh, ông này có tật ngáy khủng khiếp lắm, ông ta ngáy to đến nỗi khách ở các pḥng kế bên than phiền mấy hôm nay! Không biết anh có chịu nổi không!" Chàng em tôi mừng rỡ đáp ngay "Không nhằm nḥ ǵ, ông cho tôi share cái pḥng đó đi!"
Sáng hôm sau, khi chàng đi xuống dining room ăn sáng, gặp người quản lư, ông ta hỏi: "Đêm qua có ngủ được không mà trông anh tươi tỉnh thế kia? Ông khách kia ngáy có to lắm không?" Chàng thản nhiên trả lời "Không có vấn đề ǵ cả. Tôi làm cho ông ta im luôn không ngáy ǵ cả!" Người quản lư ngạc nhiên "Ơ thế anh làm thế nào?!"
"Khi tôi vô pḥng, ông ta đă ngủ rồi và đang ngáy như cưa gỗ. Tôi đến bên cạnh ghé xuống âu yếm hôn lên má ông ta th́ thầm "ḿnh yêu ngủ ngon..." Thế là ổng ngồi bật dậy, thức cả đêm canh chừng tôi."
VietBF@sưu tập