Từ khi cô con gái út qua đời, nỗi buồn đau như khắc lên khuôn mặt gầy g̣, hốc hác của hai ông bà. Giờ đây, trong căn nhà quạnh hiu cũ kĩ, nước vôi đă bạc màu theo năm tháng, hai thân già chỉ biết nương tựa vào nhau sống từng ngày khắc khổ.
Đó là hoàn cảnh thương tâm của gia đ́nh cụ Trần Hữu Sở (96 tuổi) và Lê Thị Con (91 tuổi) trú tại thôn Nam, xă Lộc An, huyện Phú Lộc, tỉnh Thừa Thiên Huế. Đây là một huyện nghèo của miền Trung, người dân quanh năm “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” mà vẫn không đủ ăn. Cái nghèo lúc nào cũng “ŕnh rập” bên cạnh và sẵn sàng “ôm” lấy gia đ́nh nào kém may mắn khi có cơ hội.
Gia đ́nh cụ Sở thuộc diện nghèo nhất xă, trong nhà không có một cái ǵ đáng giá ngoài chiếc nồi cơm điện mà hằng ngày cụ cố lau chùi tỉ mỉ để nấu cháo cho bà. Căn nhà dột nát, rạn nứt, mùa này nắng có thể “chui” tọt xuống sàn nhà, c̣n mùa mưa băo th́ càng thê lương hơn khi “mưa ướt không c̣n một chổ nấp”. Trước nhà cỏ mọc um tùm, hàng rào xiêu vẹo do lâu ngày không có người sửa sang, quét dọn.
Ngóng trông con cháu về
Cụ Sở có ba người con nhưng người nào cũng kém may mắn, khổ cực. Anh con trai đầu chẳng may đột ngột qua đời do tai nạn, để lại đứa con lúc đó mới tṛn 3 tháng tuổi. Cô con dâu không chịu nổi khó khăn, bế con nhỏ ra đi không một lời từ biệt, để lại hai vợ chồng già trong nỗi nhớ cháu thương con.
“Từ ngày nó đi, biền biệt cả chục năm trời nhưng chưa một lần nó quay về hay báo tin cho tui yên tâm. Đứa cháu đích tôn giờ cũng không biết mặt mũi thế nào, nhiều đêm nằm nhớ con, nhớ cháu mà nước mắt cứ chảy dài”, cụ Sở bộc bạch.
Tháng ngày trôi qua, hai ông bà cố gắng bám trụ từng thửa ruộng, mét vườn nhằm lo cho Hạnh, đứa con gái út đang đi học. Sau khi ra trường không lâu, chị Hạnh xin được việc làm gần nhà trong sự mừng thầm của hai ông bà. Tưởng đâu công sức của ông, bà bấy lâu nay đă được báo đáp, vậy mà cuộc đời thật trớ trêu khi chị Hạnh mắc phải căn bệnh ung thư quái ác. Lập gia đ́nh không được bao lâu, một phần do bệnh tật, phần do không hợp tính nên chị và chồng sớm ly dị nhau, bỏ lại đứa con gái mới 2 tuổi.
Hai vợ chồng già yếu, không có ai chăm sóc, nghèo khổ mà vẫn thương yêu nhau.
Một lần nữa cụ Sở chứng kiến cảnh con cái chia ĺa, nỗi đau như quặn xé ruột gan nhưng v́ thương cháu, thương con cụ đành gạt nước mắt đón con về. Chị Hạnh xin một pḥng nội trú tại nơi làm việc, sống cùng đứa con gái tội nghiệp chứ không chịu về nhà v́ sợ ba mẹ lo lắng khi biết ḿnh bị bệnh. Tháng ngày tiếp đó, chị vẫn lui tới chăm sóc hai ông bà nhưng cụ Sở không hề hay biết con gái đang mang trong ḿnh căn bệnh quái ác. Cho đến khi bệnh bộc phát, chị mới xin về nhà th́ lúc này đă quá muộn, bác sĩ kết luận chị bị ung thư giai đoạn cuối không thể nào cứu chữa. Cụ Sở đau đớn vô cùng khi thấy con gái đang quằn quại v́ bệnh tật mà không làm ǵ được.
Ngày con gái mất (tháng 3 -2013), trong nhà không c̣n lấy một lon gạo, cụ Sở đành xách bao đi gơ cửa từng nhà xin từng lon gạo để lo tang sự cho con. Nỗi đau mất con, nỗi đau của người làm cha mẹ mà không lo lắng được cho con giằng xé trong tâm can của cụ. Cầm chén gạo trên tay mà hai ḍng nước mắt cụ nhạt nḥa, không sao ngừng được
. “Ngày nó c̣n sống, được bao nhiêu tiền nó lo lắng cho con cái, cho hai ông bà già này mà khi nó mất lại không có ǵ lo cho nó…”, nói đến đây cụ Sở khóc ̣a.
Cụ Sở đau buồn bên bàn thờ cô con gái út.
Từ khi cô con gái út qua đời, nỗi buồn như khắc lên khuôn mặt gầy g̣, hốc hác của hai ông bà. Căn nhà cô đơn, lạnh lẽo đi hẳn. Chị Trần Thị Hảo (sinh năm 1965), người con gái thứ hai của cụ Sở bộc bạch:
“Thấy ba mẹ già yếu, không ai chăm sóc nhưng em không thể ở lại đây lâu được v́ c̣n gia đ́nh chồng, con cái…”. Chị Hảo kể, do hồi đó cuộc sống quá đói nghèo nên chị cùng bạn bè đi kinh tế mới trong Lộc Ninh (B́nh Phước), sau đó lập gia đ́nh ở trong này, nhưng v́ cuộc sống khó khăn, phải làm thuê, làm mướn cho người ta nên chị cũng không giúp đỡ ǵ được cho ba mẹ.
Tất cả mọi việc trong nhà lúc này chỉ phụ thuộc vào 360.000 đồng tiền phụ cấp người cao tuổi. Ngoài ra, hai ông bà chỉ biết trông chờ vào hàng xóm, cho bữa nào ăn bữa nấy. Đă vậy, tháng trước bà c̣n bị ngă găy xương chậu nên giờ chỉ ngồi một chỗ, không hề cử động được.
Mọi việc lúc này đều do cụ Sở lo liệu, sức khỏe nay đă yếu, đôi tai không c̣n nghe rơ nhưng cụ không hề than văn một câu, chỉ lặng lẽ chăm sóc và cầu mong bà sớm lành bệnh. Bán được ngọn rau, buồng chuối cụ đều dành dụm từng đồng để thuốc thang, mua cháo cho bà. Cụ không hề sắm sửa ǵ cho ḿnh dù chiếc áo cụ đang mặc đă ngót 15 năm. Cụ Sở giải bày:
“Đối với ông bà già này cực khổ mấy cũng chịu được, già rồi có chết nữa cũng không sao chỉ thương đứa cháu nhỏ không ai chăm sóc, tội nghiệp nó”. Nh́n hai vợ chồng già yếu, không có ai chăm sóc, nghèo khổ mà vẫn thương yêu nhau khiến ai trông thấy cũng xúc động, thắt ḷng.
Vợ chồng cụ Sở sống trong căn nhà dột nát, cũ kĩ khi tuổi đă xế chiều.
Ông Trần Văn Luật, Trưởng thôn Nam (Lộc An, Phú Lộc, Thừa Thiên Huế) cho biết:
“Gia đ́nh cụ Trần Hữu Sở thật sự rất khó khăn, cuộc sống chủ yếu phụ thuộc vào hàng xóm. Nhiều lần cụ đến cầu cứu sự giúp đỡ của thôn, xă nhưng v́ nguồn kinh phí hạn hẹp nên chúng tôi không giúp đỡ được ǵ nhiều”.
Cảnh hai ông bà đến tuổi "rất gần đất, rất xa trời" nhưng vẫn phải tự ḿnh chăm sóc lẫn nhau trong vô vàn khó khăn, khiến chúng tôi thật xót xa. Đến cái tuổi "đại thượng thọ", cả hai cụ vẫn chưa thể t́m cho ḿnh một niềm vui đúng nghĩa, dù là nhỏ nhoi !...
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về: Cụ Trần Hữu Sở, thôn Nam, xă Lộc An, huyện Phú Lộc, tỉnh Thừa Thiên Huế.
Số điện thoại: 0169-319-5217
|
Viet Bao.vn (Theo Dân trí)