HOME-Au
HOME-Au
24h
24h
USA
USA
GOP
GOP
Phim Bộ
Phim Bộ
Videoauto
VIDEO-Au
Home Classic
Home Classic
Donation
Donation
News Book
News Book
News 50
News 50
worldautoscroll
WORLD-Au
Breaking
Breaking
 

Go Back   VietBF > Others (Closed Forums) > Archive - Old News 2005-2011 (closed)

 
 
Thread Tools
Default Trong vùng thảm họa
Old 05-12-2011   #1
megaup
R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
 
Join Date: Mar 2008
Posts: 43,284
Thanks: 1
Thanked 1,016 Times in 490 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 0 Post(s)
Rep Power: 61
megaup Reputation Uy Tín Level 6
megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6
Nữ y tá, tác giả nhật ký từ chối đăng ảnh chân dung kèm thông tin cá nhân. Chị nói: “Một lần nữa xin cám ơn tất cả các bạn. Hãy dành sự quan tâm của các bạn cho những nạn nhân của thảm họa. Họ còn phải đối mặt khó khăn lâu dài”. Nhật ký của nữ y tá công tác tại Tokyo, chủ nhân blog JKTS đang khiến hàng ngàn trái tim rung lên xúc động. Chị là thành viên của một trong những đội cứu trợ y tế đặc biệt đầu tiên được cử đến Rikuzentakata, Iwate (Nhật Bản), nơi bị thiệt hại nặng nề nhất của trận động đất sóng thần.

Bài 1: Đội cứu trợ y tế khẩn cấp

Những dòng tâm sự này xin được dành cho tất cả những người trong vùng bị ảnh hưởng trực tiếp và những người bị ảnh hưởng gián tiếp bởi thiên tai gây ra theo nhiều cách. Tôi mong rằng các bạn có thể quay lại cuộc sống thường nhật càng sớm càng tốt. Từ đáy lòng mình, tôi nguyện cầu cho những người đã mất được yên nghỉ.

Đó là lý do tôi quyết định viết lại blog sau thời gian lãng quên.

70% nhà cửa ở Rikuzentakata bị cuốn trôi. Ảnh chụp ngày 17-3.

Không được khóc

Ngày 15 tháng 3, một đội y tế hỗ trợ khắc phục hậu quả thiên tai gồm nhiều y bác sĩ được thành lập khẩn cấp tại bệnh viện nơi tôi làm việc ở Tokyo.
Tôi nằm trong nhóm hỗ trợ khẩn cấp được cử đến khu vực bị ảnh hưởng trực tiếp.
Hậu quả của thiên tai càng lúc càng trở nên khủng khiếp. Và khi chứng kiến rất nhiều người khóc, tuyệt vọng, tôi suy nghĩ kể từ ngày trận động đất về những gì tôi có thể làm và nên làm ngay. Với nghề nghiệp của mình, tôi cảm nhận một cách chắc chắn rằng có thể làm nhiều việc để giúp đỡ mọi người. Cơ hội chính là lúc này đây.

Trước khi khởi hành, chúng tôi tổ chức một cuộc họp khẩn cấp và nhận được các tài liệu. Chúng tôi được thông báo không cần phải mang ví và tiền bạc khi đóng gói hành lý đến vùng thảm hoạ. Chúng tôi có thể phải nhịn ăn, thiếu ngủ. Những ưu tiên cao nhất được dành cho các nạn nhân.
Một lãnh đạo từ một bệnh viện khác có nhiệm vụ giám sát chúng tôi nói, chúng tôi sẽ là những y tá toàn quyền hướng dẫn tại khu vực cứu trợ.

“Tình hình tệ hại đến mức ngoài sức tưởng tượng của bạn. Nếu bất kỳ ai đăng ký với thái độ lạc quan hoặc tinh thần tình nguyện viên thì hãy rời đội ngay lúc này. Cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, KHÔNG - ĐƯỢC - KHÓC (ông nhấn mạnh từng từ DO NOT CRY- tác giả). Chúng ta ở đó không phải để biểu lộ sự cảm thông mà để hỗ trợ, cung cấp về thuốc men và y tế. Nếu bạn muốn khóc thì hãy nghĩ rằng người dân ở đó còn muốn khóc hơn bạn ngàn lần”, vị lãnh đạo đó nói.

Những giọt nước mắt của đội ngũ y tế giàu có từ Tokyo sẽ chỉ làm cho những người đang mất mát trong tang thương khó chịu, thậm chí là xúc phạm họ. Càng đau thương càng không được rơi lệ mà phải bên nhau cùng đứng dậy.
Một y tá công tác cùng bệnh viện với tôi, người luôn trau chuốt ăn mặc đẹp, trang điểm kỹ lưỡng có tiếng được gọi tên để nhắc nhở: “Đừng bao giờ nghĩ đến việc mặc đẹp hay trang điểm ở đó!”.

Lực đẩy

Sau cuộc họp, tôi trở về nhà và gửi e-mail cho bạn bè để giải tỏa lo lắng và thông báo về việc đi đến vùng bị ảnh hưởng, tìm kiếm sự chia sẻ nhằm củng cố thêm quyết tâm. Từ lúc đó, tôi tự ép mình ăn hai bữa bằng toàn bộ mì tsuke – loại mỳ khô cứng, lạnh, được ví như người đàn ông, bởi vì tôi (có lẽ) sẽ không được ăn bất cứ thứ gì ấm, nóng trong một thời cứu trợ.

Nhà cha mẹ tôi cũng bị thiệt hại sau trận động đất. Tôi muốn đi kiểm tra tình hình nhưng các đoàn tàu ngừng hoạt động và tôi không thể về nhà. Tôi gọi mẹ.
Bà nói: “Cả gia đình vẫn ổn con ạ. Con gái, hãy đi và giúp đỡ tất cả những người đang thực sự gặp khó khăn, mất mát”.
Lời mẹ khiến lòng tôi bình tâm và mạnh mẽ hơn.

Ấy thế mà vào đêm trước khi khởi hành, tôi kiểm tra nhiều lần hành lý của tôi và không thể ngủ nổi với suy nghĩ về những gì sẽ bắt đầu vào ngày mai.
Đã lâu tôi không vào blog nhưng tôi quyết định viết trở lại bởi nghĩ rằng nếu tôi có thể cung cấp trợ giúp y tế, tôi cũng rất muốn kể với mọi người về những gì tôi đã thấy và cảm nhận. Điều này không xuất hiện trên báo chí như tôi vẫn đọc. Cứ cuối ngày, tôi ghi chép trong điện thoại di động. Tôi lưu giữ cẩn thận để đợi ngày trở lại Tokyo và đưa nó lên blog.

Tôi đối mặt với quá nhiều thứ thật khó có từ ngữ nào miêu tả được. Nên những gì tôi viết ra khó đạt được hiệu quả mong đợi, nhưng không vấn đề gì.

Ngày 16 tháng 3.

Tôi được nói về nơi tôi sắp đến:
- Bạn sẽ được gửi đến Rikuzentakata.
Tôi được chỉ định tham gia nhóm y tế đến Rikuzentakata ở Iwate Prefecture, nơi thiệt hại thực sự nghiêm trọng. Chúng tôi đến đó bằng máy bay. Các y tá khác từ bệnh viện được gửi tới Fukushima và Miyagi trong những nhóm khác nhau.
Mỗi nhóm được mang theo một số thuốc truyền tĩnh mạch, thuốc men, bông băng, giấy ướt, tã giấy, tấm lót, gạc, mặt nạ... với hàng chục ngàn gói, hộp mỗi loại từ các bệnh viện ở Tokyo, vận chuyển bằng nhiều phương tiện.

Hàng chục ngàn thứ trong đó chúng tôi không biết chúng ăn nhập được với nhau hay không.
Chúng tôi sẽ không mặc áo khoác trắng blu thông thường mà được trang bị áo khoác thấm mồ hôi, một loại đồng phục có in chữ Y TÁ/Kangoshi.

Sợ hãi

Nhìn mặt đất từ máy bay, tôi đoán rằng đã đi qua Tochigi. Khi ở trên bầu trời vùng Fukushima, tôi có thể thấy nhiều nhà cửa hơn và cả thị xã với những ngôi nhà bị tốc mái. Tôi cũng thấy các nhà máy điện hạt nhân nữa. Các bác sĩ hàng đầu nói: “Nếu cô quan sát kỹ sẽ thấy dường như cả thị trấn Sendai ở trên biển”.

Khi chúng tôi quan sát kỹ lưỡng hơn, cập nhật thêm nhiều thông tin về tình hình ở Sendai, toàn bộ máy bay dần dần trở nên im lặng. Không dám nhìn thẳng vào mắt nhau nữa…
Cuối cùng, chúng tôi nhìn thấy cảnh quan khu vực Sanriku ở Iwate. Lúc ấy chân tôi như muốn quỵ xuống. Cả vùng bị thiêu cháy, đang vỡ vụn ra rồi chìm xuống nước.

Lúc đó, như thể tôi đang đứng trên lãnh thổ nước khác và nghĩ về thảm họa của một nơi nào đấy, vấn đề nghiêm trọng này là của người khác. Nhưng tôi chợt tỉnh: “Đây vẫn là Nhật Bản, thậm chí không xa Tokyo”. Và cảm thấy thật sự sợ hãi về nơi tôi đang đến. Cũng lúc ấy, tôi trở nên lo lắng tột độ khi nhận thấy mọi người trong nhóm cũng rất sợ hãi theo các cách khác nhau.

Nhưng rồi, mỗi ngày trôi qua đầy rẫy khó khăn đến mức không có thời gian để sợ hãi, lo lắng nữa.

* Rikuzentakata là một trong những vùng chịu ảnh hưởng nặng nề nhất trong thảm họa kép động đất và sóng thần tại Nhật Bản. Theo thống kê ngày 9 - 4 trên báo Nikkei, trung tâm thành phố bị phá hủy hoàn toàn. 70% nhà cửa bị cuốn trôi, 1.211 người chết, 1.183 người mất tích và 16.579 người đang sống tị nạn trên tổng số khoảng 32.000 dân.
* Thông tin từ dịch giả tiếng Anh đưa lên Blog ngày 7 – 4: Trong khi tôi nói cả tiếng Anh và tiếng Nhật lưu loát, tôi lại không biết gì về thuốc thang. Đây là bản dịch nhanh, có phần chưa lưu loát bởi tôi vừa dịch vừa khóc. Hãy cảm thông cho tôi vì điều đó.
<="" p="">

Còn nữa
Phương Hiếu
Dịch từ blog JKTS
megaup_is_offline  
Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	82927_400.jpg
Views:	11
Size:	113.8 KB
ID:	284478  
Old 05-12-2011   #2
megaup
R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
 
Join Date: Mar 2008
Posts: 43,284
Thanks: 1
Thanked 1,016 Times in 490 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 0 Post(s)
Rep Power: 61
megaup Reputation Uy Tín Level 6
megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6
Default Bài 2: Những bờ vai rung lên trong rừng cờ

Tôi bước theo người dẫn đường với những bàn tay nắm chặt và những bờ vai rung lên. Cứ một hai bước có một lá cờ đỏ ủ rũ trong gió. Quá nhiều lá cờ như thế. Những lá cờ màu đỏ đánh dấu những nơi mà thi thể được tìm thấy…

Bài 2: Những bờ vai rung lên trong rừng cờ

Một trung tâm di tản tại Rikuzentakata.

Trung tâm thành phố bị xóa sổ

Ấn tượng đầu tiên của tôi khi đặt chân ra khỏi máy bay xuống Rikuzentakata là mặt đất ngập ngụa bùn lầy và hàng núi rác rưởi. Cả khu vực này đã bị xóa sổ bởi sóng thần. Ngay cả những tòa nhà vẫn còn đứng được cũng đều biến thành đống đổ nát.

Một tòa chung cư năm tầng ngập bùn và một chiếc thuyền bị mắc kẹt ở tầng trên cùng của tòa nhà. Tôi không thể tin vào mắt mình.
Mùi gì vậy? Đó là mùi từ đám cháy trong đống đổ nát xộc thẳng vào mũi cay xè.

Cả khu vực đổ nát hỗn độn nhưng yên lặng đến ghê người. Nghe được tất cả những tiếng vang của loa phóng thanh và tiếng trực thăng của lực lượng cứu hộ của quân đội đang đảo trên bầu trời.

Tuyết rơi phủ kín lên các đống đổ nát. Tuyết lặng lẽ rơi suốt ngày đêm. Chân tôi bỗng run lập cập vì sợ hãi chứ không phải do cảm lạnh. Dù thế, tôi đã cố dành được một phút mặc niệm. Đáng ra chúng tôi nên đến sớm hơn.

Trước khi đến các vùng để di tản dần hoặc bệnh viện, chúng tôi đi một vòng thành phố.
Chỗ này từng là khu mua sắm, đây vốn là bưu điện, nơi này từng phục vụ món mì ramen tuyệt vời, đây vốn là quảng trường, trường mầm non… Tất cả đã thành đống đổ nát.

Nạn nhân còn sống sót cho biết, cơn sóng thần cao khoảng mười lăm mét tràn qua và nuốt chửng mọi thứ. Nhiều người bị cuốn trôi khi chuẩn bị, khi chạy.
Mỗi năm người Nhật chúng tôi đều có nghi lễ tôn giáo để tỏ lòng kính trọng đại dương, và chúng tôi đã luôn luôn sống với lòng biết ơn, nhưng đối với đại dương giờ đây liệu có còn lòng kính trọng? Người dẫn đường đã rơi nước mắt khi chúng tôi bước đi.

Cờ đỏ

Nhìn cận cảnh thảm họa, nước mắt tôi chực trào ra nhưng tự hứa không khóc trong bất kỳ tình huống nào. Vì vậy tôi quay mặt đi và nhìn lên trời.
Tôi bước theo người dẫn đường với những bàn tay nắm chặt lại và những bờ vai rung lên.

Gió thổi qua, một bức ảnh màu nâu đỏ và thiệp chúc mừng năm mới với hình ảnh một em bé rơi xuống chân tôi.
Cứ một hai bước lại thấy một lá cờ đỏ rung trong gió. Tôi không thể đếm nổi.
“Những lá cờ màu đỏ được cắm như vậy để đánh dấu những nơi mà thi thể đã được tìm thấy”, người dẫn đường giọng nghẹn lại.
Một bà cụ trạc tuổi bà ngoại tôi đứng trước lá cờ:
- Cô y tá từ Tokyo thân mến, từng có ngôi nhà ở đây mà sau chiến tranh, chồng tôi đã làm việc rất vất vả để xây nên. Ông chưa bao giờ bị ốm nhưng giờ ông đã chết…
Tôi bật khóc.

Y tá trưởng nhóm chạy như bay đến và kéo tôi lôi ra phía sau một chiếc xe và trách mắng tôi nặng nề. Tôi nghĩ, dù có gặp phải bao nhiêu rắc rối, tôi vẫn sống trung thực với cảm xúc của mình từ lúc này.
Trên ti vi, người ta chỉ phát cảnh quay trong một khoảnh khắc nhất định, nhưng chúng tôi nhìn thấy tất cả, tới chân tơ kẽ tóc từng chi tiết và những gì ẩn chứa phía sau hình ảnh.

Những gì tôi chứng kiến từ thực tế mà truyền hình không đưa hoặc không được hiển thị, là nơi này đã bị tàn phá thảm khốc. Khi chúng tôi đi bộ với người hướng dẫn, các lực lượng cứu hộ liên tục di dời các đống đổ nát và thường tìm thấy xác chết trong những đống bùn.
Dưới chân đội cứu hộ, một số bộ phận thi thể liên tục được tìm thấy.
Mỗi lần tìm thấy thi thể, lực lượng cứu hộ lại cùng đặt bàn tay của họ chồng lên nhau rồi cầu nguyện. Và với những gì tương tự đã chứng kiến, chúng tôi cũng siết chặt tay nhau để cầu nguyện cho những nạn nhân xấu số.

Kỷ vật còn sót lại của một gia đình Ảnh chụp ngày 17-3.

Ngày đầu ở khu di tản

Tôi đã có ngày làm việc đầu tiên khá bận rộn tại khu vực di tản. Đo huyết áp cho từng người cao tuổi, cung cấp thuốc theo tình trạng sức khỏe của họ. Ấn tượng duy nhất trong tôi là ở trung tâm lúc này có rất nhiều người già. Một bà cụ quay trở lại cầm lấy tay tôi và tôi cảm nhận sự xúc động của bà khi bà nói: “Cháu chắc cũng tầm tuổi con gái cô. Cháu có bàn tay thật ấm áp”. Bà cụ nhắm chặt mắt lại một lúc để cảm nhận.

Một ông già luôn nắm chặt hai tay và liên tục nói lời cám ơn tôi.
Một cụ ông khác, nằm liệt giường nhưng cố ngồi dậy và tặng tôi nụ cười tươi.
Trẻ em ăn cơm trong từng tô nhỏ, chậm rãi nhai từng miếng.
Một em bé được bọc trong tấm chăn ngủ ngon lành.
Trong suốt quá trình khám sức khỏe, hầu hết mọi người đều kêu: “Tôi không thể ngủ trong phòng tập thể dục”; “Tôi đã không thể liên lạc với người thân và điều đó khiến tôi mất ngủ”. Nhiều người bị huyết áp cao.
Cứ như vậy cho đến lúc trời tối, tôi không nhấc cánh tay lên được nữa. Khoảng chục khu di tản như vậy nhưng có quá nhiều khu vực và các trạm sơ cứu mà chúng tôi đã không đến thăm khám được. Sau này tôi mới biết rằng trong ngày đầu tiên, một mình tôi đã đo huyết áp cho hàng trăm người dân. Nhưng nỗ lực không bao giờ đủ bởi có rất nhiều người cao tuổi bị cao huyết áp mà tôi đã không thể đo được cho họ.

Tôi làm việc liên tục giống như từ khi bước vào căn buồng lúc mờ sáng rồi bị giữ lại trong đó cho đến khi trở ra thì đã là nửa đêm.
Tại các địa điểm di tản quá chật chội, đông đúc và tất nhiên không có chỗ cho chúng tôi ngủ. Đêm đầu tiên, không phân biệt nam nữ, chúng tôi bị xếp ép vào nhau như cá mòi xếp hộp tại một căn nhà tiền chế đơn giản mới dựng cạnh nhà xác.

Cả ngày đã kiềm chế không rơi nước mắt, vì vậy tôi quấn mình trong chiếc khăn tắm và khóc cho đến sáng.

Theo nguồn tin của Tiền Phong, một quan chức của Bộ Y tế, Lao động và Phúc lợi Nhật Bản xác minh nội dung nhật ký của nữ y tá công tác tại thành phố Rikuzentakata, Iwate trong thời gian từ ngày 16 đến 23-3 là có thật. Nữ y tá này công tác tại một bệnh viện Chữ thập đỏ, nơi có nhiệm vụ hỗ trợ y tế trong các tình huống khẩn cấp và thảm hoạ. Ông này cho biết thêm, Blog đã gây tiếng vang trong cộng đồng người Nhật, giúp mọi người có cái nhìn chân thực hơn về thảm hoạ và tình cảm ấm áp của nữ y tá.
Hội Thanh niên, sinh viên Việt Nam tại Nhật Bản (VYSA) xác minh nội dung nhật ký đăng trên blog tiếng Nhật JKTS là có thật và được một tình nguyện viên dịch sang tiếng Anh.

(Còn nữa)
JKTS – Phương Hiếu (dịch từ blog của JKTS)
megaup_is_offline  
Old 05-12-2011   #3
megaup
R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
 
Join Date: Mar 2008
Posts: 43,284
Thanks: 1
Thanked 1,016 Times in 490 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 0 Post(s)
Rep Power: 61
megaup Reputation Uy Tín Level 6
megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6
Default Mất mát và hồi sinh

Trong vùng thảm họa - Bài 3: Mất mát và hồi sinh

“Đừng ngốc nghếch thế! Mọi người đang chờ đợi em bé của bạn! Em bé là niềm hy vọng của chúng ta về tương lai”, tôi nói. Khi em bé khỏe mạnh được sinh ra, tôi cảm thấy phòng hộ sinh mờ tối đột nhiên tươi sáng.

Những người sống sót tìm kiếm người thân trong danh sách mất tích.

Dịch cúm

Ngày 17 tháng 3
Giường bệnh phòng cấp cứu đã quá tải. Yêu cầu được khám bệnh nhiều vô kể. Thuốc và vật tư y tế thiếu trầm trọng.
Có nhiều trẻ sốt 390C đang chờ. Linh cảm đã đúng: Dịch cúm.
Chúng tôi đã mang theo cả Relenza và Tamiflu, nhưng chưa có đủ trong kho. Chúng tôi cho bệnh nhân có triệu chứng nhẹ hơn dùng Calonal và hy vọng thân nhiệt của họ sẽ giảm xuống. Sức đề kháng của trẻ nhỏ và người già thường yếu.
Hơn nữa trong điều kiện này, sức đề kháng của những người bình thường cũng đã giảm đi đáng kể cho nên khả năng lây nhiễm là rất cao. Chúng tôi quyết định tách riêng bệnh nhân cúm và bệnh nhân có các triệu chứng khác để chữa trị.

Một yêu cầu khẩn cấp từ nơi cứu hộ của đồng nghiệp. Họ muốn gửi một số bệnh nhân cao tuổi bị mất nước do tiêu chảy. Thực phẩm không đến được nên những người này đã phải ăn gạo gây viêm dạ dày. Bản thân tôi dùng nước tan ra từ tuyết nên bụng dạ cũng sôi, thi thoảng nhói đau.

Những người cao tuổi được đưa đến đều có triệu chứng mất nước và thân nhiệt thấp. Dịch truyền tĩnh mạch trong kho gần như đã cạn. Kim tiêm cũng chỉ còn vài hộp. Một bệnh nhân bị hạ huyết áp quá mức do xuất huyết dạ dày và ho ra máu, những triệu chứng phát sinh từ stress trong cuộc sống khổ cực tại nơi tị nạn. Vị bác sĩ hạ lệnh:
- Nội soi và truyền máu ngay!
Nhưng ông ấy lập tức kêu lên:
- Oái, ở đây làm gì có?!

Với những thiết bị đang có, chúng tôi cố bảo đảm vừa nhỏ giọt tĩnh mạch vừa giữ cho huyết áp ổn trong khi vận chuyển bệnh nhân bằng trực thăng tới Morioka, nơi ống nội soi và điều trị thích hợp có sẵn.
Dần dần cũng có tin tức về một số xe buýt cao tốc và shinkansen (tàu tốc hành) chạy trở lại.

Ngày 18 tháng 3
Tôi chuyển đến một bệnh viện nơi đang đón bệnh nhân cấp cứu.
Các bác sĩ, y tá, dược sĩ, nhân viên kỹ thuật bức xạ, kỹ thuật viên phòng thí nghiệm, dinh dưỡng... đã làm việc thâu đêm, suốt sáng, không nghỉ ngơi kể từ trận động đất. Họ vẫn không biết liệu gia đình và đồng nghiệp của họ có được an toàn không. Tôi choáng bởi những dòng suối bất tận xe cứu thương.
Tôi gia nhập nhóm vận chuyển bệnh nhân cấp cứu. Có những bệnh nhân rất đau đớn bởi không có thuốc phù hợp khi họ bị nhồi máu cơ tim hoặc tai biến não. Có những bệnh nhân nồng độ kali quá cao bởi không được chạy thận. Có những bệnh nhân mạch tim không ổn định do không có máy trợ tim.

Tình hình đã rất nghiệt ngã. Những người bị thương sống sót trong trận động đất lại phải chết vì bệnh sau trận động đất... Bệnh nhân cần phẫu thuật phải được chuyển đến địa phương khác bằng trực thăng.
Khi lấy máu xét nghiệm cho bệnh nhân, tôi nhận thấy máu đen sì và đặc. Tôi hỏi:
- Các bạn đã được ăn và được uống nước chứ?
- Tôi không thể ăn hoặc uống quá nhiều vì không có ai được như vậy. Chỉ có onigiri (cơm nắm) và tách trà vào buổi sáng và tối. - Các bệnh nhân yếu ớt trả lời.
Việc của tôi đơn giản là quan sát sao cho bệnh nhân truyền đúng thuốc, đúng cách nhưng tôi luôn quá tải.

Sự sống mới

Tin vui duy nhất là một phụ nữ đang mang thai sắp sinh. Chị ấy trạc tuổi tôi, sẽ sinh bé đầu lòng. Tôi được giao phụ trách dịch truyền và đỡ em bé.
Người phụ nữ nói:
- Tôi thực sự xin lỗi. Khi rất nhiều người đang ở trong điều kiện nghiêm trọng và đang chờ khám thì chị phải ở đây lo cho tôi…
- Đừng ngốc nghếch thế! Mọi người đang chờ đợi em bé của bạn! Em bé là niềm hy vọng của chúng ta.
Khi em bé khỏe mạnh được sinh ra, tôi cảm thấy như phòng hộ sinh mờ tối đột nhiên tươi sáng. Nước không sôi được vì thiếu điện, tôi dùng một bếp gas để làm nước ấm lên. Tôi quấn bé trong chiếc khăn tắm có hình Anpanman từ hàng cứu trợ.
Người mẹ khóc:
- Nếu được sinh ra sớm hơn một chút, nó có thể gặp được ông bà. Ông bà đã rất mong gặp được cháu...

Thành viên trong đội cấp cứu đánh mắt với nhau khi nghe tiếng khóc đầu của em bé. Trong phút chốc, bệnh viện tràn niềm vui.
Những người trong phòng mong muốn, khi em bé lớn lên, trưởng thành và quay lại thành phố Takata, thì nơi đây đã phục hồi và là thành phố của niềm vui.

Có điện

Đêm 18 tháng 3,
Ngay khi đèn bật sáng, các phòng hồi sức tràn ngập những tràng pháo tay. Tất cả chúng tôi bật khóc trong niềm vui sướng.
Nhờ có nguồn điện dự trữ từ các khu vực khác trong nước (sau khi các lò phản ứng của nhà máy điện Fukusima gặp sự cố) nên có nguồn điện cung cấp trở lại sớm hơn dự kiến.
Trời tiếp tục lạnh giá. Không có gas hay dầu lửa cung cấp cho hệ thống lò sưởi.
Lại có thêm một trận động đất. Khi tiếng còi báo động vang lên, tôi nhìn thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt mọi người...

Số bệnh nhân do xe cứu thương đưa đến và nạn nhân nhập viện ngày càng tăng. Đó cũng là lúc các xe cứu thương cạn kiệt nhiên liệu và số giường bệnh cũng quá tải. Vật tư y tế, thuốc men đang cạn dần trong khi nhiều vấn đề mới phát sinh.
Cô bé Luna
Trong ba ngày từ lúc được ngủ trong phòng tập thể, tôi làm quen với một bạn nhỏ dễ thương. Cô lẽo đẽo đi sau khiến công việc đo huyết áp và truyền tĩnh mạch của tôi thêm nhộn nhịp. Đó là cô bé 6 tuổi tên là Luna.

Bé Luna rất ghét mặt nạ. Tôi vẽ mặt Hello Kitty (cô mèo xinh xắn, nhân vật hoạt hình nổi tiếng của Nhật Bản – PV) nhưng lại không có bất cứ chi tiết nào giống Hello Kitty trên mặt nạ của Luna và cô bé rất thích vì điều đó.
Tuyết vẫn rơi. Đêm tại phòng tập thể dục rất lạnh. Tất cả chúng tôi phải dùng chăn mỏng và dùng cơ thể sưởi ấm nhau. Đội ngũ y tế toàn là nam nên không thể dựa vào người họ. Tôi chấp nhận nằm vật vờ gần cửa ra vào.
Những suy nghĩ chạy đi chạy lại trong đầu khiến tôi trở mình liên tục. Đột nhiên Luna xích lại gần với tấm chăn:
- Con cũng không thể ngủ được vì lạnh ư?, tôi hỏi. Cô bé khẽ gật đầu. Tôi vòng tay, kéo Luna lại gần để cô bé gối lên.
- Cô có người yêu chưa ạ? Cô bé hỏi. - Chú ấy là người như thế nào?
- Người yêu của cô có một bộ râu.
- Ý của cô, chú ấy là Santa Clause?

Trời đất, cô bé mới dễ thương làm sao. Tôi nói:
- Đúng rồi, chú ấy gần giống như Santa Clause. Tôi vỗ nhẹ đầu Luna.
“Con ước gì Santa sẽ trở lại sau mùa đông này”. Cô bé nói với một nụ cười tươi sáng.
Tôi vui đến mức không thể không thốt lên:
“Con là một bé gái tốt bụng. Cô chắc chắn ông già Noel sẽ đến với con lần nữa!”.
- Lúc này con không có nhà cửa. Cô có thể nói với Santa rằng con không muốn ông ấy đến đây lúc này bởi con chẳng có chỗ nào để đón tiếp ông...
Tôi thấy cay cay nơi khoé mắt, ôm chặt cô bé vào lòng.
- Luna, con có mong muốn gì?
- Con chỉ mong có mẹ và ngôi nhà.

Tôi giả định rằng mẹ của Luna vẫn còn sống và đang thất lạc ở đâu đó. Nhưng ngày hôm sau tôi được biết chỉ có mình cô bé còn sống. Mẹ Luna bị sóng thần cuốn đi. Người phụ nữ ấy được tìm thấy dưới đống đổ nát trong tình trạng không thể nhận dạng.
Chị ra đi, để lại đứa con gái đáng yêu một mình. Lúc mẹ mất, Luna ở trường mầm non và được giữ lại vì không có người thân đến đón. Mẹ của bé qua đời khi đang ôm một chiếc ba lô đựng búp bê cô bé yêu thích và tập sách vở của Luna trong tay.
Luna còn quá nhỏ để biết sự thật. Vì thế cô bé ngủ thiếp đi bên cạnh tôi và vẫn không thôi nhớ mẹ.

JKTS – Phương Hiếu
Dịch từ blog của JKTS
megaup_is_offline  
Old 05-12-2011   #4
megaup
R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
 
Join Date: Mar 2008
Posts: 43,284
Thanks: 1
Thanked 1,016 Times in 490 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 0 Post(s)
Rep Power: 61
megaup Reputation Uy Tín Level 6
megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6megaup Reputation Uy Tín Level 6
Default Trong vùng thảm họa - Bài 4: Ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay

Trong vùng thảm họa - Bài 4: Ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay

Xe sửa chữa từ các hãng điện thoại di động Docomo va AU đã đến. Sau nhiều ngày bặt vô âm tín, nhiều người ở các trung tâm di tản đã liên lạc với người thân. Những chuyến xe buýt và xe tốc hành hoạt động trở lại mang theo hàng cứu trợ.

Nạn nhân ở Iwate sau thảm họa phải đối mặt với thời tiết lạnh giá,
tuyết rơi khi không có hệ thống lò sưởi.

Thêm một lần chia ly

Chiều 18 tháng 3, khi chúng tôi chuyển từ phòng tập thể dục đầu tiên đến khu di tản khác nhau và các trạm cấp cứu, Luna khóc lớn vì không muốn rời xa tôi.
Cô bé đã phải chịu nỗi đau khi mất mẹ. Bây giờ dù hoàn cảnh và hình thức chia tay khác nhau, tôi lại làm cho cô bé đau đớn thêm lần nữa...
Tôi hứa rằng chúng tôi sẽ gặp lại nhau, hoặc tôi sẽ viết thư cho cô, nhưng Luna không có địa chỉ cụ thể nào cả. Với tình cảm chân thành, tôi động viên cô bé rằng sẽ đến và gặp lại cô bé khi thành phố được khôi phục.

Cuối cùng, lời hứa không khóc, thêm một lần bị phá vỡ dễ dàng. Ngồi trong xe nhìn Luna đang vẫy tay chào, tôi khóc nấc lên. Chúng tôi lại trên đường đến các khu di tản và các bệnh viện cấp cứu tiếp theo.
19 tháng 3
Sáng nay sân trường đầy tiếng ồn. Xe tải nối đuôi nhau đi vào. Họ đến để xây dựng nhà tạm. Số lượng nhà tạm chỉ có hạn và phải căn cứ vào những ưu tiên cao nhất. Dẫu sao cũng là tin vui.

Xe sửa chữa từ các hãng điện thoại di động Docomo va AU đã đến. Và cuối cùng, dòng chữ “không tín hiệu” đã biến mất trên màn hình điện thoại di động của chúng tôi. Sau nhiều ngày bặt vô âm tín, rất nhiều người ở các trung tâm di tản đã liên lạc với người thân.
Trời ấm dần lên. Như đang mùa xuân. Xin trời đừng lạnh nữa. Từ hôm nay, có thể mỗi ngày chỉ có hai chuyến xe buýt nhưng xe tốc hành giữa Morioka và Rikuzentakata đang bắt đầu hoạt động lại.

Một cụ bà, người đã được xe cứu thương đưa đi từ phòng hồi sức cấp cứu trở lại trung tâm di tản với tình trạng sức khỏe tốt lên rõ rệt.
- Tôi đã về nhà. Bà cụ vui vẻ nói.
Do nghĩ rằng dòng chữ “Y TÁ / Kangoshi” in trên đồng phục quá nhỏ để trẻ em và người già có thể nhìn thấy nên ngay đêm đầu tiên ở đây, tôi đã gắn chữ Kangoshi in hoa trên lưng áo tôi bằng băng màu. Vì khi làm việc và ngủ, tôi đều mặc đồng phục nên chữ shi đã rơi mất, do đó trên lưng áo tôi chỉ còn chữ “Kangon”.
Sau đó, trẻ em và mọi người tại trung tâm di tản bắt đầu gọi tôi là “Kangon-san” (Cô kangon). Và hôm nay, cái tên đó lại được rút ngắn thành cái tên “Gon-chan” dễ thương và thân thiện! Tôi thấy hạnh phúc.

Hôm qua tôi đi đến thành phố lân cận và gọi cho một người bạn từ bốt điện thoại. “Một trung tâm di tản vẫn chưa nhận được sự hỗ trợ nào, thông báo cho nhà chức trách giúp mình nhé”, tôi đề nghị.
Đến tối trung tâm đã liên lạc lại và cho biết họ đã nhận được hàng cứu trợ.
Các nhân viên cứu trợ khi đến nơi nói:
- Có người ở tít phía bắc Akita và phía nam Kyushu đã báo cho chúng tôi biết nơi đây chưa nhận được đồ tiếp tế. Đây là một khu di tản nhỏ nhưng cả nước đang hướng về các bạn.
Có rất nhiều tã, sản phẩm chăm sóc da được gửi cho trẻ em. Và cả những quả bóng gạo ngon cùng miso, Yakult, và hàng tấn bánh mì hiệu Nicestick của hãng Yamazaki.
Vào nửa đêm, có rất nhiều thuốc men, thuốc truyền tĩnh mạch và một máy hút bụi gửi từ các bệnh viện ở Tokyo.
Ngày khởi hành của tôi được đổi từ ngày 21 thành 23. Tôi ở lại thêm 2 ngày trước khi về Tokyo.

Người đàn ông này tìm kiếm kỷ vật còn sót lại sau thảm họa.

Đêm trăng

Đêm 19 tháng 3,
Có vẻ được nghỉ ngơi một chút, nhưng rất nhiều người bị sốt và đau bụng, vì vậy chúng tôi quyết định thay phiên nhau nghỉ trong xe cấp cứu.
Ngoài sân, chỗ ngồi của lái xe bỗng chốc sáng bừng lên. Tò mò, tôi đi kiểm tra xem ánh sáng có phải do bóng điện được bật lên, nhưng nó chính là ánh trăng. Ánh sáng chiếu xuống từ một mặt trăng khổng lồ!

Những người không ngủ được đã tập trung ở phòng tập thể dục để ngắm trăng. Họ đang mỉm cười, nụ cười hiếm hoi những ngày di tản.
Hôm nay tôi đã nói chuyện với một bà lão. Bà rất cảm động khi trở lại Takata, nơi bà sinh ra và sống trong chín mươi năm nay. Bà cụ từng trải qua thời kỳ nghèo đói sau chiến tranh nhưng bà cùng chồng làm việc chăm chỉ để xây được nhà, mua một chiếc thuyền đi câu cá. Họ đã tận hưởng cuộc sống tuổi già một cách bình yên. Nhưng sau đó trận động đất, sóng thần khủng khiếp xảy ra.
- Chúng tôi có thể bắt đầu lại như khi chúng tôi xây dựng mọi thứ sau chiến tranh. Nhưng chúng tôi không còn trẻ nữa - Bà cụ nức nở.

Nếu có một nơi sơ tán tạm thời thì cũng vô cùng khó khăn, căng thẳng đối với người cao tuổi khi phải rời Takata để chuyển sang quận khác.
Đường phố đã được dọn dẹp và lưu thông tốt hơn. Cuối cùng, xe tải chở nhiều máy móc hạng nặng vào Rikuzentakata. Các đống đổ nát được dọn sạch, nhiều thi thể được tìm thấy, được xe tải mang đi. Bên dưới đống đổ nát, tôi nghe tiếng chuông của chiếc điện thoại di động reng reng.

Người ta phát hiện thêm thi thể một phụ nữ mang thai!
Những người còn sống sót nói trên con phố có ngôi nhà của họ với đầy ắp kỷ niệm trước đây vài ngày giờ đã hoàn toàn biến mất.
Chúng tôi vào vị trí sẵn sàng với bộ dụng cụ cấp cứu vừa chờ đợi vừa xem các máy móc hạng nặng làm công việc tìm kiếm và dọn dẹp đống đổ nát. Chúng tôi chờ đợi để được cấp cứu những người may mắn sống sót nhưng đáng buồn thay, không có gì cho chúng tôi làm cả!

Tất cả những gì nhận được lúc này là tiếng thở dài não nề và nước mắt lăn trên những khuôn mặt buồn bã. Một cảm giác bất lực khủng khiếp dâng lên trong tôi. Tôi đã nói chuyện với một cậu bé bị sốt và không ăn uống được. Cậu bé chỉ cho tôi thấy một cuốn chuyện Đôrêmon được lôi lên từ đống bùn. Tôi hỏi cậu bé yêu thích những đồ vật, bảo bối nào nhất của mèo máy? Cậu trả lời:
- Cháu thích sử dụng bảo bối ozashiki tsuribori (lưới bắt cá trong nhà), nhưng bây giờ cháu yêu thích nhất là furoshiki taimu (bảo bối túi vải thời gian) để giúp nơi đây trở lại như trước.

Trong khoảng thời gian nghỉ ngắn, tôi đi xem một trong những khu vực mà người dân được phép tìm lại đồ cũ. Một ông già nói ông đang tìm kiếm các bộ sưu tập tem đã giữ trong 60 năm qua và những album ảnh gia đình.
Mọi người đổ xô đi tìm kiếm người thân. Người thì tìm kiếm cha mẹ, người khác kiếm chồng bị mất tích; có người lại tìm kiếm vật nuôi, cặp sách, đồ dùng học tập...
Tôi chỉ sợ một điều là trong khi tìm kiếm từ đống đổ nát một mình, tôi sẽ phát hiện ra thi thể ai đó, nhưng may là tất cả chúng tôi cùng nhau tìm kiếm. Chẳng tìm thấy ai cả.
Tôi không thể chịu được rằng thiên tai trong chốc lát lại có thể cướp đi sinh mạng và những gì giá trị nhất trong cuộc sống một cách quá dễ dàng như vậy.

Thật thảm hại là sức chịu đựng của tôi lại không thể bằng những người già. Chính họ là người an ủi tôi.
Tôi không thể cất lời để nói với mọi người rằng hãy cùng nhau cố gắng hơn nữa để kiên trì, hay thậm chí là chúng tôi nên sát cánh bên nhau trong mọi tình huống xấu nhất. Tôi như người quan sát và đã thấy họ đang cố gắng vượt qua một cách quá khó khăn.

Ngày hôm nay trời lại trở lạnh.
Nhưng tôi vẫn tin rằng mọi thứ đang dần trở nên tốt hơn.

JKTS – Phương Hiếu (dịch từ blog của JKTS)
megaup_is_offline  
 
User Tag List


Khủng hoảng “affordability” ở Mỹ Trump mở cửa chip H200 cho Trung Quốc và cuộc chiến giành “quyền viết luật” cho trí tuệ nhân tạo Google và giấc mơ thay thế smartphone bằng cặp kính AI
Trump, Netflix và Paramount: Cuộc chiến thâu tóm Warner Bros. biến Hollywood thành bàn cờ chính trị Trung Quốc bứt tốc xuất khẩu, nông dân Mỹ sống bằng trợ cấp VN: Sợ áp lực mỗi khi ra tòa, Hoa hậu Thùy Tiên chấp nhận bản án 2 năm tù
Lại to tiếng: Ông Trump nói nữ ký giả của CNN là "ngu ngốc và độc ác" Zelensky chạy đua ngoại giao: London, Brussels, Rome và cái bóng hòa kế của Trump New Orleans trong vòng vây ICE: Chiến dịch “Catahoula Crunch” và nỗi lo của người Việt
“Huyền thoại ‘Trung Quốc là Singapore phóng đại’ đang sụp đổ như thế nào?” Trung Tá Nhảy Dù Bùi Quyền: Từ thủ khoa Võ Bị đến chiếc ghế trống sau 60 năm gặp lại Làm gì có “giải phóng” mà tôn vinh “chiến sĩ giải phóng”?
Cuba cá đầy biển, ngư dân vẫn đói: Khi thiên nhiên hào phóng nhưng thể chế “thắt nút cổ chai” Quận Cam: Người già gốc Việt sống trong nhà tiền chế, run rẩy trước mỗi lá thư cảnh cáo Doanh nghiệp châu Âu lặng lẽ tháo chạy khỏi Trung Quốc, nguyên nhân?
Năm tiếng trong Điện Kremlin: Hòa bình Ukraine đang đến gần? Một tổng thống lim dim, một thế giới nín thở Trump, Venezuela và cơn bão “tội ác chiến tranh” ở Washington
5 bí mật trên buồng lái mà phi công hiếm khi kể cho hành khách Đồng chí 3 X và chiếc bình xịt gây tê Hồi ký Trịnh Xuân Thanh và thương vụ 50 triệu đô đưa Nguyễn Cao Kỳ về nước
Vì sao Việt Nam vẫn vắng bóng Nobel Văn học? Khi sự thật bị nhào nặn: Nga, Trung Quốc và cuộc chiến bẻ cong hình ảnh dân chủ ‘Đổ bộ lên mặt trời ban đêm’ – khi ngu dốt ngồi lên ngai quyền lực
Xuất khẩu lao động – khi một quốc gia đóng gói tương lai của mình gửi ra nước ngoài Vụ kiện chất độc da cam – khi cộng sản Việt Nam tự làm nhục mình trước thế giới Nhiều người hỏi mình: “Qua Mỹ trễ vậy có hối hận không?”
Lũ quét miền Trung, Khánh Hoà, Nha Trang, “kỷ lục của kỷ lục” +video 12 ngày trên đất Mỹ: Những điều mắt thấy tai nghe của một bà mẹ Việt Khi ‘cái tôi’ phình to hơn thực tài của người Việt Cộng
Bài học nhớ đời khi lao vào bán hàng Amazon theo trend Pokémon Nghỉ hưu ở Texas: Thiên đường mới sau ‘giấc mơ California Nơi sóng radio chết lặng và những chuyện không thể giải thích
Bà Ngô Đình Nhu trên tầng 11 Paris: từ ánh đèn Dinh Độc Lập đến căn hộ cô quạnh “Đánh từ sẵn”: một đêm gõ cửa và cả đời bất an của chú Ba Lợi Người thầy tội nghiệp và nỗi đau hai chữ “lưu dung”

 
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

iPad Videos Portal Autoscroll

VietBF Music Portal Autoscroll

iPad News Portal Autoscroll

VietBF Homepage Autoscroll

VietBF Video Autoscroll Portal

USA News Autoscroll Portall

VietBF WORLD Autoscroll Portal

Home Classic

Super Widescreen

iPad World Portal Autoscroll

iPad USA Portal Autoscroll

Phim Bộ Online

Tin nóng nhất 24h qua

Tin nóng nhất 3 ngày qua

Tin nóng nhất 7 ngày qua

Tin nóng nhất 30 ngày qua

Albums

Total Videos Online
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

Tranh luận sôi nổi nhất 7 ngày qua

Tranh luận sôi nổi nhất 14 ngày qua

Tranh luận sôi nổi nhất 30 ngày qua

10.000 Tin mới nhất

Tin tức Hoa Kỳ

Tin tức Công nghệ
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

Super News

School Cooking Traveling Portal

Enter Portal

Series Shows and Movies Online

Home Classic Master Page

Donation Ủng hộ $3 cho VietBF
Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. Vì một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hãy ghé thăm chúng tôi, hãy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.

Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px

All times are GMT. The time now is 07:09.
VietBF - Vietnamese Best Forum Copyright ©2005 - 2025
User Alert System provided by Advanced User Tagging (Pro) - vBulletin Mods & Addons Copyright © 2025 DragonByte Technologies Ltd.
Log Out Unregistered

Page generated in 0.14417 seconds with 15 queries