Một câu chuyện sưu tầm rất hay, t́nh huống và bố cục rất giỏi. Chỉ tiếc cái kết dở. Lẽ ra nên dừng ở chữ: "quá muộn".
"Một con gà mái bị rắn cắn, nọc độc nóng bỏng len lỏi vào cơ thể nó. T́m kiếm một nơi trú ẩn, nó lê lết về chuồng gà của ḿnh.
Nhưng những con gà khác, v́ sợ rằng chất độc sẽ lây lan, đă quyết định xua đuổi nó.
Tập tễnh rời đi, trái tim nặng trĩu, nó rời khỏi nơi từng là mái nhà của ḿnh. Nó khóc, không phải v́ vết cắn đau đớn, mà v́ sự bỏ rơi và ruồng rẫy của chính gia đ́nh, ngay vào lúc nó cần họ nhất.
Và thế là nó rời đi… Sốt cao, loạng choạng, lê bước với một chân bị thương, dễ bị tổn thương trước cái lạnh tê tái của màn đêm.
Mỗi bước đi, một giọt nước mắt rơi xuống.
Từ trong chuồng, những người chị em cũ dơi theo nó rời xa dần, cho đến khi nó chỉ c̣n là một cái bóng nhạt nhoà nơi chân trời. Một vài con th́ thầm:
— Để nó đi… Nó sẽ chết xa khỏi chúng ta.
Và khi bóng dáng của con gà mái biến mất nơi chân trời, tất cả đều tin rằng nó đă chết.
Một số con thậm chí c̣n ngẩng đầu lên, chờ đợi lũ kền kền xuất hiện trên bầu trời.
Thời gian trôi qua.
Lâu sau đó, một con chim ruồi đến gơ cửa chuồng, mang theo một tin bất ngờ:
— Chị của các cô vẫn c̣n sống! Cô ấy đă trú ẩn trong một cái hang, xa nơi này.
Cô ấy sống sót, nhưng vết cắn khiến cô ấy bị tàn phế. Cô ấy mất một chân và rất khó khăn để t́m thức ăn. Cô ấy cần sự giúp đỡ của các cô.
Một sự im lặng bao trùm. Rồi những lời thoái thác lần lượt vang lên:
— Tôi không thể, tôi phải ấp trứng…
— Tôi không thể, tôi đang t́m ngô…
— Tôi không thể, tôi phải trông chừng đàn con…
Và thế là từng con một từ chối. Chim ruồi rời đi, đôi cánh nặng trĩu, trở lại cái hang.
Thời gian lại trôi qua.
Chim ruồi quay lại lần cuối, nhưng lần này mang theo một tin buồn:
— Chị của các cô đă chết… Cô ấy qua đời một ḿnh, trong cái hang. Không ai chôn cất, không ai khóc thương cô ấy.
Một sự im lặng nặng nề bao trùm lên chuồng gà, rồi nhanh chóng bị thay thế bởi tiếng khóc than và tiếc nuối.
Những con đang ấp trứng bỏ dở công việc.
Những con đang t́m ngô buông rơi hạt xuống đất.
Những con đang chăm đàn con cũng dừng lại, tâm trí dằn vặt.
Sự hối hận đè nặng hơn bất cứ loại chất độc nào. Tại sao không đi sớm hơn? Tại sao phải chờ đợi? họ tự hỏi.
Không c̣n quan tâm đến khoảng cách hay nỗi mệt nhọc, tất cả cùng nhau lên đường đến cái hang, vừa đi vừa khóc lóc. Giờ đây họ đă có lư do để đi… nhưng đă quá muộn.
Khi đến cái hang, họ không t́m thấy con gà mái. Chỉ có một lá thư được để lại, như lời từ biệt cuối cùng. Trong thư viết:
"Trong cuộc đời này, nhiều người sẽ không bước qua một con phố để giúp đỡ bạn khi bạn c̣n sống, nhưng họ sẽ vượt hàng dặm đường để đưa bạn về nơi an nghỉ khi bạn đă chết.
Và hăy nhớ rằng, phần lớn những giọt nước mắt rơi trong đám tang không phải là nước mắt đau thương, mà là nước mắt của sự hối tiếc và ăn năn."
VietBF@sưu tập